Chương 10: Chó chẳng thèm

Giản Du Du cảm thấy là Vu Hạ Khôn sợ hoặc là có bệnh gì đó về mặt tinh thần, bởi vì anh thường hay có kiểu giây trước còn nóng giận đến nỗi muốn giết người nhưng giây sau đã lại yên lặng đứng một chỗ, mặc cho cô hôn, cho cô ôm, khiến Giản Du Du nhớ tới con chó lưu lạc mà khu dân cư nhà bọn họ luôn có thể nhìn thấy, bạn đút cho nó ăn, nó ăn hay không còn phải xem tâm trạng.

Lúc này mưa phùn đã bắt đầu tạnh, bầu trời quang đãng. Cô ôm cổ Vu Hạ Khôn, ngửa đầu lên nhìn thấy biểu cảm ngoan quá thể của anh, hoàn toàn đối lập với người vừa rồi vì một chiếc áo mà đã thô bạo kéo người ta.

-

--Đọc FULL tại ---

Giản Du Du cảm thấy đêm nay khi trở về, cô sẽ phải đọc lại cốt truyện phía sau một chút, nghiên cứu xem rốt cuộc là Vu Hạ Khôn có bệnh hay không.

Cô đang suy nghĩ như thế thì Vu Hạ Khôn lại bất ngờ phát bệnh, hai tay anh nắm lấy cổ tay của Giản Du Du rồi kéo cánh tay cô ra khỏi cổ mình, ném xuống, cau mày nói: "Sao cô cứ động tay động chân thế! Đàng hoàng chút đi!"

Nói rồi anh lại xoay người tiếp tục chạy về hướng xuống núi. Bóng lưng kia dù có nhìn thế nào cũng giống như đang chạy trốn.

Giản Du Du chẳng hiểu ra sao, thế này mà còn không đàng hoàng?

Vậy nếu cô thật sự không đàng hoàng thì e rằng có thể hù chết anh đấy.

Giản Du Du nhún vai, kéo dây kéo áo khoác lên lại một lần nữa, tiếp tục chạy phía sau Vu Hạ Khôn, nhưng hai người không còn trao đổi gì, chỉ duy trì một khoảng cách vài mét một trước một sau. Sau khi trời tạnh có gió lạnh thổi tới, Vu Hạ Khôn lạnh đến nỗi co rúm lại, Giản Du Du thì lại chẳng có cảm giác gì, tự rơi vào dòng ký ức của bản thân mình.

Lại nói, thật ra cô rất thất bại, mỗi cuộc tình không dễ dàng gì, hao tâm tổn trí lắm mới hẹn hò được với một chàng trai vừa lòng, nhút nhát, hiền lành, trắng trẻo và đơn thuần, vừa nhìn đã biết ngon miệng vô cùng. Giản Du Du tự nhận là khẩu vị của cô thật sự không nặng như Biện Hạ, mẫu người lý tưởng cũng bình thường như kiểu mẫu mà các cô gái vị thành niên yêu thích, thật là những năm tháng tốt đẹp biết bao.

-

--Đọc FULL tại ---

Nhưng mỗi khi cô kiên nhẫn nuôi dưỡng tình cảm được hai tuần, đề xuất tiến thêm một bước thì người yêu đều bị cô dọa chạy mất, ai biết tại sao chứ!

Đến nay cô vẫn nghĩ không thông, lần nào người yêu cũng dùng cùng một biểu cảm, cùng một lý do lên án cô một cách mạnh mẽ: "Em căn bản không thích anh, em chỉ là muốn tìm người hẹn hò thôi. Chia tay đi!"

Giản Du Du như một con chim non thuần khiết tuổi hai mươi ba, mỗi khi nghe những lời này đều sẽ phản bác: "Nhưng em là lần đầu tiên mà."

Sau đó, đám bạn trai của cô đều bày ra vẻ mặt hoài nghi mà chia tay.

Cho đến nay, Giản Du Du vẫn chẳng thể tìm ra một lý do chính đáng khiến mình bị chia tay nhiều lần đến thế. Mỗi lần nghe thế thì Biện Hạ đều cười nghiêng ngả, bảo cô đừng quá nóng vội, phải chờ các chàng trai chủ động nhắc tới chuyện này.

Giản Du Du không nhịn được mà dỗi hờn: "Chẳng phải cậu đã nói với mình là sự hài hòa trên giường là yếu tố thiết yếu cho sự phát triển và sự dài lâu của một cuộc tình hay sao?!"

Sau đó Biện Hạ cười run hết cả người.

Chuyện như thế này đã xảy ra hai lần, Giản Du Du chán nản nên dứt khoát chẳng thèm đặt hết tâm trí đi hẹn hò yêu đương chó má gì nữa. Chẳng dễ gì mới chung sống với nhau, vậy mà còn phải nói "em yêu anh" suốt cả ngày à? Không thì người yêu lại cứ nói cô không quan tâm đến anh ta.

Trong nhận thức Giản Du Du, tình yêu dùng để chỉ việc hai người cùng nhau trải nghiệm thanh xuân, chỉ là thích, chỉ là sự bồn chồn của nội tiết tố. Sao phải một hai cứ phóng đại thành yêu nhiều hay ít, yêu cô ấy đến nỗi không phải cô ấy thì không thể, không phải thì sẽ xé tim xé phổi, không phải thì chẳng thiết sống nữa chứ? Có người nào mà chẳng vừa chia tay là đã quen với người khác chứ? Mỗi lần Giản Du Du nghĩ tới thì phiền muộn vô cùng.

Vậy nên nói đến chuyện yêu đương gì đó à, để thời gian đó ăn thêm hai chén cơm lớn còn chẳng sướng hơn sao?

Tuy nhiên cô không bao giờ tưởng tượng được khi ngoài hiện thực cô luôn khinh thường treo hai chữ tình yêu ngoài miệng, ấy vậy mà khi vào thế giới tiểu thuyết, cô lại nhẫn nại đến thế, hết lần này đến lần khác nói lời dỗ dành người có đầu óc không tốt, đã thế người ta còn chẳng thích nghe.

Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn kiên cường chạy trong gió đến nỗi run bắp chân thì khẽ nở nụ cười. Không thích nghe thì cũng phải nói thôi, ai bảo người ta là sugar daddy của cô chứ.

Anh và tôi vốn không có duyên, chỉ vì anh có tiền mà thôi! Giản Du Du tăng tốc độ bắt kịp Vu Hạ Khôn.

Ngày hôm qua cô tìm thấy trong tủ quần áo phòng ngủ của cô có một vòng đeo tay ngọc bích lớn. Sau khi hoàn thành cốt truyện tiếp theo thì cô sẽ đòi đem cái đó về trước. Bà Thủy Nguyệt luôn muốn mua một cái nhưng cứ mãi không nỡ, sợ khi làm việc thì sẽ bị rơi vỡ. Lần sau trở về thì cô sẽ đem cái đó về cho bà, cứ nói là nhặt thì bà sẽ không đau lòng đâu!

Đến lúc đó mẹ cô nhất định sẽ một mặt thì chê bai cô kiếm ở đâu ra đồ vỉa hè năm đồng tiền, một mặt thì trân trọng đeo lên, len lén vuốt ve. Nghĩ đến đây, gương mặt Giản Du Du xuất hiện nụ cười.

Nụ cười này đến khi bắt kịp Vu Hạ Khôn ở cổng nhà họ Vu thì trở nên lớn hơn. Cô giơ tay vỗ vào vai Vu Hạ Khôn, hơn nữa còn mở miệng nói lời trái lương tâm: "Tổng giám đốc Vu, anh nhanh thật đó, em chẳng đuổi kịp anh luôn."

Vu Hạ Khôn vừa lạnh vừa mệt, thực sự trên bờ vực giới hạn rồi, bị Giản Du Du vỗ một cái suýt chút nữa đã khuỵu xuống đất. Anh quay đầu nhìn nụ cười xán lạn của Giản Du Du, bước chân vẫn còn rất nhẹ nhàng sung sức, khi vào cửa còn nhảy một cái. Một cô gái mà lại có thể lực biến thái như vậy, nhất thời trong lòng Vu Hạ Khôn mất cân bằng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!