Chương 19: (Vô Đề)

Sáu giờ sáng, Diệp Hiểu Quân đã bị Lục Tĩnh Sanh điện thoại tới đánh thức, kêu nàng theo đi ra ngoài một chuyến, bây giờ đi ra sân bay.

Biên kịch [Vân Đoan] đã xuất ngoại, tham gia vào đoàn kịch cỡ lớn ở nước ngoài, đây là bản thân hắn một mực mưu cầu danh lợi, cho nên vô cùng coi trọng. Kịch bản [Vân Đoan] khả năng cần sửa, nhưng biên kịch chính đang ở nước ngoài, vừa tới B thành, giữa trưa đã liền bay. Đừng nói sau đấy cho hắn tập trung chỉnh sửa kịch bản, coi như là hiện tại cho hắn tại chỗ sửa hắn cũng không có thời gian.

Lục Tĩnh Sanh tối hôm qua đã tự mình gọi điện thoại cùng hắn nói qua chuyện trao quyền điều chỉnh kịch bản, mặc dù trước đó ký kết hợp đồng trong văn bản có ghi rõ ràng việc điều chỉnh kịch bản là chế tác mới có quyền lợi chính đáng, nhưng vì đề cao lợi ích dựa trên nguyên tắc tôn trọng biên kịch, nên muốn cùng hắn nói một tiếng, đạt thành thỏa thuận bằng miệng.

Đối phương cũng sảng khoái đáp ứng, sáng nay thừa dịp hắn vẫn còn ở Bắc Kinh, Lục Tĩnh Sanh mang theo Diệp Hiểu Quân đi tìm hắn, mặt đối mặt đem kịch bản hiện tại cùng với kết cấu chỉnh thể thay đổi sau đó xác định, về sau khi thật sự muốn sửa chữa kịch bản có thể thông qua mail hoặc điện thoại trao đổi.

Lục Tĩnh Sanh cùng tiểu Quý ở sân bay chờ Diệp Hiểu Quân, Diệp Hiểu Quân từ đằng xa đi tới, mắt kính tròn làm tôn lên phong độ mười phần của người trí thức, thời tiết chuyển lạnh, nàng mặc một thân màu trắng đơn giản, bên ngoài khoác áo choàng dài tới bắp đùi, chân mặc quần jean đen, giầy thể thao trên chân như thường lệ, tóc dài tùy ý xóa dài sau vai có thể thấy được nàng đi ra ngoài vội vàng, nhưng trang phục phối hợp vẫn còn có chút bản lĩnh, nhìn xem làm cho người ta dễ chịu.

"Thật có lỗi, đã tới trễ." Diệp Hiểu Quân trong ngực là notebook, vừa tới liền hỏi chuyện công việc, "Jameswu ở nơi nào?"

Jameswu chính là biên kịch bộ [Vân Đoan].

"Ở trong sảnh VIP chờ lên máy bay, tôi cùng hắn hẹn gặp tại quán cà phê bên cạnh." Lục Tĩnh Sanh bước đi rất nhanh, tiểu Quý giúp nàng mang theo túi vội vã bước nhanh đi theo. Diệp Hiểu Quân vóc dáng thấp hơn nàng một cái đầu, để đuổi kịp bước chân của nàng cũng có chút cố hết sức. Lục Tĩnh Sanh không có quay đầu lại, nhưng bước chân rất nhanh chậm lại, Diệp Hiểu Quân cũng không nói gì, đi lên cùng nàng vai kề vai.

Gặp được Jameswu, Diệp Hiểu Quân mở ra laptop, Swu vừa nói nàng một bên ghi nhớ.

Lục Tĩnh Sanh ngồi ở bên cạnh nàng nhìn chằm chằm vào laptop: "Cô chỉ nhớ trọng điểm, không sợ lọt chi tiết? Cũng không mang cái bút ghi âm. Tiểu Quý, Em có mang theo bút ghi âm không?"

Tiểu Quý: "Hình như có để trong túi một cái! Em tìm xem đã! Ai? Ai? Để chỗ nào rồi nhỉ?"

Diệp Hiểu Quân ánh mắt vẫn đặt trên màn hình máy tính, vẫy vẫy tay: "Không cần, tôi đều nhớ rõ, hiện tại thời gian cấp bách cho nên trước tiên ghi lại trọng điểm, chờ sau khi trở về tôi lại đem toàn bộ viết ra."

Lục Tĩnh Sanh nhíu mày, có chút không quá tin tưởng, tiểu Quý tìm bút ghi âm, tìm cả buổi cũng không có tìm ra, khiến cho nàng trúng một cái xem thường.

Swu đem kịch bản đều phó thác cho Diệp Hiểu Quân, tới giữa trưa liền bay mất.

"Cô về công ty chứ?"

Bên trong bãi đỗ xe của Sân bay, Lục Tĩnh Sanh hỏi Diệp Hiểu Quân.

"Ừ, tôi trở về đem kịch bản chỉnh lý lại, sau khi xong sẽ gửi mail cho cô."

Lục Tĩnh Sanh: "Không có việc gì, trước hết cô đi về nghỉ ngơi chút đi, chuyện kịch bản còn không có nhanh như vậy quyết định. Sáng nay thức dậy sớm, khổ cực."

Lục Tĩnh Sanh như này, đúng kiểu một tiểu thư đúng chất nếu không có tính đại tiểu thư cũng là không đúng. Khi thì nhiệt tình thân thiết, khi thì lãnh đạm ít nói, nàng đều có của nàng thế giới cùng tính tình, không ai có thể ngăn được nàng, Diệp Hiểu Quân đều có thể lý giải, cho nên sự kiện bị xem nhẹ trong thang máy kia cũng không có gì lớn, Lục Tĩnh Sanh tựa hồ cũng không nhớ rõ chuyện như vậy, nàng càng là không có gì phải mang thù.

"Không có gì, công tác, cần làm trước. Chút nữa trở về tôi uống ly cà phê, không buồn ngủ." Diệp Hiểu Quân ngồi trên xe, không cùng hành trình Lục Tĩnh Sanh nên cũng không cùng nói tạm biệt, trực tiếp đi.

Lục Tĩnh Sanh đứng ở tại chỗ ngẩn người một hồi, tiểu Quý nhịn không được mở miệng hỏi: "Lão bản, chúng ta bây giờ đi đâu vậy?"

"Ăn cơm trưa!" Lục Tĩnh Sanh trầm thấp rống, dọa tiểu Quý nhảy dựng.

Tiểu Quý thầm nghĩ: Lão bản gần đây sao hay nóng tính ghê vậy, nhất định phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, bằng không thì không chừng ngày nào đó bị nàng lột da...

Tiểu Quý thật sự rất sợ Lục Tĩnh Sanh!

Cuộc họp cấp cao tối qua, Tương Tiểu Phù không thể tham gia, Lục Tĩnh Sanh một ngày cũng đều không có ở công ty, làm cho nàng muốn chịu đòn nhận tội cũng không có cơ hội.

Tới chiều Diệp Hiểu Quân tới công ty, Tương Tiểu Phù liền một chút giữ chặt nàng: "Lục tổng đi đâu vậy?"

Diệp Hiểu Quân: "Em không biết, chuyện này chị phải hỏi tiểu Quý chứ."

"Không phải em cùng nàng bên nhau sao?"

Diệp Hiểu Quân: "..."

Tương Tiểu Phù lời nói ra khỏi miệng quá nhanh, sau khi nói xong mới phản ứng tới là tự mình lại nói sai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!