Đến bệnh viện làm thủ tục, kiểm tra sóng điện não đồ, bác sĩ nói Diệp Hiểu Quân đây là bị chấn động não nhẹ, tốt nhất nên nằm viện quan sát một thời gian, để tránh khi có phát sinh biểu hiện sưng tấy bên trong, thì sẽ nguy hiểm.
Diệp Hiểu Quân kiên quyết không nằm viện, nói rằng nằm viện sẽ chậm trễ tiến độ công tác.
Nghĩ đến bên kia một đám tiểu thịt tươi đều phi thường chuyên nghiệp, một chút nhân vật nhỏ, tiểu bệnh căn bản là không đáng để ở trong mắt, nàng làm sao có thể thua.
Lục Tĩnh Sanh cùng bác sĩ cũng khuyên nàng vài câu, nhưng thái độ của nàng vẫn là kiên quyết. Lục Tĩnh Sanh có là lão bản cũng là bất đắc từ bỏ, bảo hiểm kịch tổ về sau cũng muốn tính cho biên kịch một phần.
Bác sĩ kê đơn cho nàng thuốc aspirin cùng vài loại thuốc khác, nói nếu đau đầu có thể uống thuốc, phát hiện triệu trứng gì khác thường phải lập tức đến viện kiểm tra.
Lúc hai người từ bệnh viện đi ra đã hơn hai giờ đêm, Lục Tĩnh Sanh buồn ngủ mắt sắp không mở ra được, đề nghị đêm nay không về Thiệu Huyện nữa, tạm thuê phòng ở qua đêm nay.
"Tôi thấy cô cũng lái xe không được, chúng ta cùng nghỉ lại đây đêm nay đi." Sau khi đưa ra đề nghị, Lục Tĩnh Sanh bắt gặp ánh mắt Diệp Hiểu Quân nhìn nàng, trong ánh mắt có chút kháng cự, Lục Tĩnh Sanh nghĩ lại, ý tưởng cùng người tính hướng không giống bình thường này ở chung thật đúng là có hơi nhanh nhậy, nếu không đồng ý lại thành chính mình không lễ phép. Vì thế nàng vừa mở cửa xe cười nói:"
Cô một phòng, tôi một phòng.".
Khúc thành thế nhưng cũng chỉ là đô thị nhỏ mười ngàn dân cư, cái gọi là khách sạn ba sao số tuổi so với Lục Tĩnh Sanh còn lớn hơn, cửa chính vừa thấp lại nhỏ, nắm cửa xoay tròn cũng loang lổ vết tích.
Lễ tân buồn ngủ suốt toàn bộ quá trình không hé nổi mắt, mí mắt đều phải cố gắng nâng lên. Hai người cầm thẻ phòng lên lầu, tấm thảm dưới chân dẫm lên mà phát bụi, cơ hồ đặt chân lên đều cứng rắn. Theo mỗi bước chân đều có thể cảm giác một cỗ mùi ẩm mốc bị ép đi ra, xộc vào khứu giác, cái mũi ngứa ngứa, thập phần khó chịu. Lục Tĩnh Sanh hơi hơi che mũi, quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Hiểu Quân một cái, nàng như thể chẳng cảm giác gì, bộ dáng bước đi hoàn toàn không quan tâm, Lục Tĩnh Sanh đoan chính một chút thân mình cũng không nói gì.
Đi vào phòng đóng cửa, Lục Tĩnh Sanh ngáp một cái, quả là một ngày mệt mỏi, nhưng ngày nay một đường đi lại còn qua bệnh viện, nhịn không được xoa tóc hướng nhà tắm mà đi.
Đối với người thường xuyên đi công tác nhiều thành phố lớn trong nước lẫn ngoài nước, ở qua đều là khách sạn năm sao xa hoa như Lục Tĩnh Sanh mà nói, ở tại thị trấn nhỏ xa xôi cùng cái khách sạn ba sao không có cả áo choàng tắm này, thực sự là một cái không phải, một trải nghiệm đặc biệt khác hoàn toàn.
Thật cẩn thận nắm một góc chăn xốc lên kiểm tra, quả nhiên phát hiện mặt trên có bộ lông kỳ quái, thật không ngoài dự đoán!!!!
Một cỗ ghê tởm làm cho Lục Tĩnh Sanh bay luôn cảm giác buồn ngủ, lúc ở Thiệu Huyện nàng thật sự là còn chưa kịp kiểm tra kỹ gian phòng đã bị con dơi tới đánh phủ đầu dọa phải đi ra ngoài, nếu còn thật sự kiểm tra, nói không chừng có thể thấy thứ càng đáng sợ hơn......
Khăn tắm dính thứ gì đó không định hình, bồn rửa tay đầy ự nước, đèn bàn làm việc khi sáng khi tối...... Lục Tĩnh Sanh vẫn trấn an chính mình, không quan hệ, không cần để ý, này so sánh cùng các lại côn trùng ghê tởm kia mới không đáng kể chút nào. Cái gì cũng đừng nghĩ ngủ một giấc thật tốt, ngày mai còn phải làm việc rồi bay trở về B thành cùng một đống hội nghị cần tham gia, đêm nay vô luận như thế nào đều phải ngủ.
Ba giờ đêm, sau khi dùng giấy vệ sinh lau xong toàn thân Lục Tĩnh Sanh rốt cục tính đi ngủ. Nàng đem áo khoác rải trên giường, cả người đến nằm lên, khó khăn hệt như người ta khâm liệm vào quan tài, nhịn không được nghĩ, lần sau ra khỏi cửa có phải hay không nên mang cái lều theo, sẵn sàng bất cứ tình huống nào.
Vô luận có ngủ ở chỗ nào, trước khi đi ngủ Lục Tĩnh Sanh đều xem một chút tin tài chính kinh tế, xem xét một chút lịch trình.
Nhìn chút tin tức mí mắt liền xụp xuống, đúng lúc đang muốn nhắm mắt đi ngủ, tiếng bước chân cách vách cùng tiếng giường kẽo cọt đem nàng gọi đã trở lại.
Hiệu quả cách âm kém đến tình trạng này cũng làm cho Lục Tĩnh Sanh mở rộng tầm mắt, khi đi rất vội vàng, tai nghe cũng quên mang, may mắn thời gian qua đi thời điểm hưng phấn của đôi tình lữ kia cũng qua, hẳn là âm thanh khó gặp – hành sự trên giường.
Vang vảng đâu đó một tiếng than nhẹ âm thanh khóc thút thít từ cách vách truyền đến, Lục Tĩnh Sanh dừng một chút, cách vách này phương vị, thanh âm này, là Diệp Hiểu Quân đi?
Cô nương này xem như đủ kiên cường, nhẫn lâu như vậy mới trốn ở trong phòng một mình khóc.
Lục Tĩnh Sanh cũng buồn bực, ngươi nói bạn gái cũ mà sao có thể vô liêm sỉ như vây? Lòng người không phải thịt chắc? Cho dù chia tay, chung quy là đã từng bên nhau, từng thân mật khăng khít, có thể xuống tay nặng như vậy? Nếu không phải nàng thấy quá chướng mắt đi ra nhúng tay vào, còn không biết có thể bị khi dễ thành cái dạng gì.
Bạn gái cũ loại này, nàng ta còn vì ả khóc cái gì, cô nương ngốc.
Lục Tĩnh Sanh chưa từng trải qua chuyện tình nghiêm túc nào, càng không nói qua tình yêu đồng tính, nên đầu óc có nghĩ như nào cũng không ra được cảnh tượng chia tay loại này. Đem di động mở đến trước mặt, mệt nhọc, tin tức cũng nhìn không được, thoáng có điểm đau lòng không biết chỗ nào toát ra.
"Ác — xì –!".
Diệp Hiểu Quân không cẩn thận lau tóc làm ướt khăn tắm, thời điểm đem khăn tắm trả lại phòng tắm đánh cái hắt xì.
Phỏng chừng là điều hòa mở quá lớn, bị cảm, làm cho mũi khó chịu nhảy một cái.
Ngày hôm sau Lục Tĩnh Sanh ngủ thẳng giữa trưa mới tỉnh, vẫn là bị tiếng trẻ con khóc ngoài hành lang đánh thức. Thời điểm Nàng mở mắt ra có một khắc kinh ngạc, không biết mình đang ở đâu? Đang hồi tưởng thì Diệp Hiểu Quân đến gõ cửa.
"Lục lão bản, Cô dậy chưa?".
Lục Tĩnh Sanh mở cửa, hai người đối mặt, Diệp Hiểu Quân đang muốn nói cái gì, bỗng nhiên biểu tình liền thay đổi, đem ánh mắt chuyển qua nơi khác, nói:"Cô tỉnh rồi thì chúng ta liền xuất phát đi, chúng ta vẫn là trở về sớm một chút.".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!