Thời gian đến Giang Thành cuối cùng bị đẩy xuống hai rưỡi chiều.
Bạch San cũng hưởng theo, hiếm khi hôm nay mới có thể ngủ đến tự nhiên tỉnh dậy. Trước lúc xuất phát đến công ty có nhận được điện thoại của sếp, Phó Ngôn Châu dặn cô qua tiệm thuốc mua chút thuốc cảm cúm và tiêu viêm.
Cô quan tâm hỏi: "Phó tổng, anh bị cảm sao ạ?"
"Ừm, không có gì nghiêm trọng cả."
Phó Ngôn Châu cúp máy.
Không có cảm mạo, chỉ lấy lý do mượn cớ mua thuốc mà thôi, anh cần thuốc tiêu viêm giảm đau, đến bây giờ đầu lưỡi vẫn đau đớn không giảm.
Mẫn Hy không biết anh đã cúp điện thoại, nhỏ giọng nói: "Bảo thư ký Bạch mua thêm một lọ xịt trị vết thương bầm tím."
Phó Ngôn Châu nghi hoặc, nhìn một lượt từ đầu đến chân: "Em bị thương ở đâu?"
Mẫn Hy rũ mắt, ngồi trên giường duỗi chân ra: "Chỗ nào cũng bị thương rồi."
Phó Ngôn Châu hiểu rồi: "Vết bầm tím của em khác với vết thương bình thường, đừng dùng thuốc bừa bãi." Anh đặt điện thoại xuống đi qua phòng quần áo thay đồ.
Cô mua lọ xịt trị bầm tím không phải để xịt lên chân mà là xịt lên quần, như vậy ngửi thấy mùi thuốc sẽ tưởng rằng là cô bong gân trẹo chân gì đấy, như vậy có thể che đậy được tư thế đi lại hơi kỳ của cô.
Tối qua anh bảo cô thức nốt nửa đêm với anh, ban đầu cô còn tưởng rằng anh chỉ đe doạ vậy thôi, nhưng đến khi anh đè người qua đến lần thứ ba cô mới ý thức được anh không hề nói đùa.
Ba lần khiến thể lực của cô hoàn toàn cạn kiệt, giống như người trước giờ chưa từng chạy bộ như cô bị kéo đi chạy, chạy xong năm kilomet rồi squat hai trăm cái, cả người từ trên xuống dưới đặc biệt là phần đùi, giống như bị bánh xe đè qua, đau nhức không thôi.
Vừa rồi cô vào phòng tắm tắm rửa, vịn vào tường đi qua, lúc đi người còn hơi lâng lâng.
"Mẫn Hy." Phó Ngôn Châu ở phòng quần áo gọi cô, "Em qua thay quần áo, hai mươi phút nữa đồ ăn sáng sẽ được đưa đến."
Mẫn Hy nhàn nhạt đáp: "Không đi được."
Phó Ngôn Châu nghe ra được sự tức giận trong giọng cô, này là đang trách anh làm đau cô rồi.
Sửa sang áo sơ mi xong, anh tuỳ ý lấy một chiếc váy dài từ tủ quần áo ra cho cô.
"Em thay đi." Anh đưa váy cho cô.
Mẫn Hy cũng không ngẩng đầu lên, vì tối qua nhướn cổ lên nên hôm nay đau nhức rồi.
Một hồi không có động tĩnh, cô coi như không nhìn thấy chiếc váy kia.
Phó Ngôn Châu bất đắc dĩ nói: "Không chịu thay quần áo, em định mặc đồ ngủ đến sân bay sao?"
Mẫn Hy cong môi: "Hoặc là anh thay cho em, nếu không bây giờ anh ra ngoài ngay." Đương nhiên cô hy vọng anh sẽ chọn vế trước.
Phó Ngôn Châu không chút chần chừ, xoay người đi ra ngoài phòng ăn đợi cô.
Mãi cho đến khi bữa sáng được đưa tới, cô vẫn chưa đi ra.
Thay một chiếc váy hai mươi phút vẫn chưa xong.
"Phó Ngôn Châu."
Mơ hồ nghe thấy tiếng cô gọi.
Phòng ngủ cách phòng ăn một khoảng, anh đứng dậy đi qua.
"Phó Ngôn Châu," Mẫn Hy lại gọi một lần nữa, "Qua đẩy em ra ăn cơm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!