Mẫn Hy đi qua Phó Ngôn Châu, nhìn về phía ngăn tủ đựng rượu sau lưng anh, ánh đèn vàng mờ từ đỉnh tủ chiếu xuống phản chiếu lên khung kính của cửa tủ, mờ mờ nhìn được bóng hình cao ráo của anh trên đó.
"Em còn chưa tặng quà kết hôn cho anh."
Mẫn Hy cầm điện thoại lên tiếp tục sửa ảnh, bởi vì quà kết hôn anh tặng, giọng cô cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: "Sau này sẽ tặng bù cho anh để bày tỏ thành ý của em."
"Không cần." Phó Ngôn Châu cầm chiếc bật lửa ở góc bàn lên, "Anh cũng không thiếu gì cả. Em không chọc giận anh đã là món quà có thành ý nhất rồi."
"…"
Bầu không khí vui vẻ giữa hai người họ trước giờ chưa từng duy trì được một phút.
Phó Ngôn Châu không cảm thấy lời mình nói có gì không đúng, Mẫn Hy tiếp tục trầm mặc, anh cũng không nghĩ nhiều.
Bên cạnh bánh kem có hai loại nến, anh cầm qua bóc ra.
Thư ký Bạch đặc biệt dặn dò tiệm bánh chuẩn bị hai loại, một loại là số tuổi của anh, loại còn lại có hình hoa hồng trắng, chuẩn bị cho Mẫn Hy.
Anh cắm cả hai loại nến lên bánh kem, số tuổi cắm gần ở phía mình, còn cây nến hình hoa hồng cắm ở phía hướng về Mẫn Hy.
"Cạch" một tiếng, Phó Ngôn Châu bật bật lửa.
Mẫn Hy chỉnh ảnh xong, nhìn về phía nến trên bánh kem bỗng thấy ngạc nhiên, không ngờ anh lại chủ động cắm cả hai loại nến.
Cô đứng dậy, không quên dặn anh: "Anh đợi chút rồi thổi, em đi tắt đèn."
Chỉ giữ lại ngọn đèn ở phía phòng bếp, còn đèn ở phòng khách, phòng ăn và hành lang đều được tắt đi.
Ánh đèn vàng của tủ rượu khiến bầu không khí trong phòng ăn càng trở nên lãng mạn.
Phó Ngôn Châu thắp nến, Mẫn Hy ngồi xuống, lúc cô đi ngang qua khiến ngọn nến khẽ lay động.
Dưới ánh sáng, gương mặt anh nửa sáng nửa tối, lạnh lùng anh tuấn.
"Anh ước đi." Mẫn Hy mở máy ảnh ra hướng về phía bánh kem, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô dựng điện thoại thẳng đứng lên.
Phó Ngôn Châu nhìn về phía chiếc điện thoại của cô, ở góc độ này giống như đang chụp anh, nhưng hình như cũng không giống.
"Anh không có ước nguyện gì cả." Anh nhìn cô, "Nếu như em muốn ước, nhìn về phía nến chỗ em ước một điều đi."
Cô chụp được tấm ảnh khiến mình vừa ý, khoá màn hình đặt sang bên cạnh, trước khi ước nguyện cô chúc anh trước: "Hy vọng anh mãi mãi mười tám tuổi."
Ước nguyện này không khỏi khiến người ta suy nghĩ miên man, biểu cảm Phó Ngôn Châu không đổi, gật đầu: "Anh nghe thấy em ước rồi. Lúc ước không cần phải nói lớn như vậy, giọng nhỏ hơn chút anh cũng có thể nghe được."
"…Em còn chưa ước đâu."
Anh nhìn vào mắt cô vài giây: "Vậy em tiếp tục."
"Ước điều gì anh có thể giúp nó thành hiện thực ấy." Anh lại tiếp tục bổ sung.
Có những lúc anh khẽ nói một câu cũng đủ khiến lòng cô lạnh đi, nhưng có những câu nói vô tình lại khiến cô cảm động không nói nên lời.
Đối với anh, Mẫn Hy chỉ có một ước nguyện: Hy vọng anh yêu cô.
Phó Ngôn Châu dùng dĩa lấy chút kem trắng ăn, ý là đã hoàn thành tiết mục ăn bánh kem.
Thật lâu không thấy cô lên tiếng, cũng không nhắm mắt hướng về phía nến ước nguyện, anh giục cô: "Em mau ước đi."
Mẫn Hy nói: "Ước xong rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!