Ngày hôm sau.
Khi một chiếc Rolls
-Royce màu đen dừng lại trước cửa nhà họ Quyền, Lộ Dịch An bước xuống xe, mở cửa chào đón "tiểu tổ tông" của nhà họ Quyền.
Trong xe, một đứa trẻ mặc đồng phục vest chỉnh tề, bên cạnh là một chiếc ba lô.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhưng không có biểu cảm gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, giống như một khối băng nhỏ.
Cho đến khi Quyền Diệu từ trong nhà bước ra.
Quyền Tự bế cậu bé nhỏ nhắn, từng bước đi ra ngoài.
Quyền Diệu vòng tay ôm cổ Quyền Tự, tỏ vẻ cha hiền con thảo, vẫy tay với Nam Tinh.
Giọng non nớt:
"Mẹ ơi, tạm biệt."
Quyền Tự khẽ nhếch môi, nói với Lộ Dịch An:
"Vất vả rồi."
Lộ Dịch An cúi đầu:
"Quyền tiên sinh, không có vất vả."
Vừa nói xong, Quyền Tự đã đặt đứa nhỏ vào trong xe.
Quyền Diệu chu môi, tức tối.
Trước khi rời đi, Quyền Tự dừng lại, đưa tay xoa đầu Quyền Diệu, nhớ lại những lời dặn dò trên mạng của các bậc phụ huynh:
"Học hành chăm chỉ, hòa thuận với bạn bè."
Quyền Diệu mím môi, trông có vẻ ấm ức nhưng không nói.
Thấy cậu bé như vậy, Quyền Tự khẽ tặc lưỡi:
"Có chuyện muốn nói à?"
Quyền Diệu non nớt đáp:
"Những đứa lớn tuổi hơn cứ thích giật tóc con."
Thậm chí còn cười nhạo cậu là con gái.
Quyền Tự nhướng mày, thản nhiên nói:
"Không biết đánh trả à?"
"Nhưng, nhưng ba nói con phải hòa thuận với họ."
Quyền Tự cười nhạt:
"Đánh cho họ không dám nói nữa, đó cũng là một cách hòa thuận."
Quyền Diệu ngơ ngác chớp mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!