Nói đi cũng phải nói lại từ lúc Phương Kim Ngọc rời xa Hàn Thiên An cuộc sống của cô đã rơi vào bế tắc.
Lúc trước đối với cô sẽ không bao giờ phải áp dụng quy tắc ngầm.
Nhưng cũng không thể trách Hàn Thiên An đã bỏ mặc cô được.
Đều do cô không biết cách giữ cái tình cảm này.
Hàn Thiên An sau khi nghe điện thoại xong, anh quay lại bàn ăn.
"Hàn Thiên An, con có việc gì sao?"
"Dạ không chỉ là nhân viên con gọi có việc."
Chu Tiểu Mân ngồi một bên thầm biết rõ là ai gọi.
"Nhân viên gì chứ?"
"Hứ!"
"Phương Kim Ngọc lại gọi anh chứ gì? Đúng thật cô ấy sẽ chẳng chịu buông tha cho Hàn Thiên An."
Chu Tiểu Mân trầm ngâm suy nghĩ, từ lúc Hàn Thiên An xuất hiện đến giờ nhìn cô có vẻ vui vẻ hơn hẳn.
Cô rất muốn ăn hết thức ăn trên bàn này nhưng cô không dám.
"Chu Tiểu Mân, mày phải giảm cân."
"Tiểu Mân.
phải cố gắng lên.
Nhất định mày phải giảm cân thành công."
"Nhưng nếu mình giảm cân thành công Hàn Thiên An có chịu chấp nhận mình không chứ?"
"Lâm Dương nói cũng đúng, người như Hàn Thiên An có biết bao cô gái xinh đẹp bao quanh chứ? Mình chỉ là cóc ghẻ làm sao có được anh ấy."
Chu Tiểu Mân nghĩ đến đây gương mặt của cô có chút ưu buồn.
"Tiểu Mân…"
"Tiểu Mân, em có bị làm sao không?"
"Tiểu Mân…"
Hàn Thiên An gọi cô rất nhiều lần nhưng cô vẫn không trả lời.
Trần Xuân Liễu thấy vậy nên ngồi một bên hất tay Tiểu Mân một cái.
Tiểu Mân giật cả mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Tiểu Mân…"
"Con bị làm sao mà ngồi thơ thẩn thế?"
Chu Tiểu Mân giật mình vài giây sau mới trả lời.
"Không có gì đâu mẹ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!