"Con và cô ta đã chia tay.
Xin hai bác hãy tin con."
Hàn Thiên An lặp đi lặp lại những lời này.
Lâm Dương mặt mũi đen sì khi nghe những lời này.
"Chú, dì.
Con và Tiểu Mân đã xem mắt.
Chẳng phải tối nay chúng ta đi ăn mừng bọn con xem mắt thành công sao?"
"Còn với Hàn Thiên An, với một người địa vị cao như anh ta.
Tiểu Mân chỉ là món đồ chơi, anh ta chơi chán sẽ bỏ thôi."
"Chú, dì.
Hai người đừng tin anh ta."
Những lời nói của Lâm Dương đã chạm vào giới hạn cuối cùng của Hàn Thiên An.
Mặt mũi anh xám xịt, đôi mắt của anh đỏ rực nếu nhìn kỹ sẽ thấy những vết hằn máu trong mắt, anh như muốn ăn tươi nuốt sống tên Lâm Dương.
Hàn Thiên An lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nói chuyện.
"Hai bác, đừng nghe lời của Lâm Dương nói.
Tình cảm của con dành cho Chu Tiểu Mân là thật."
"Con chưa từng có suy nghĩ Tiểu Mân là món đồ chơi của con.
Mong hai người đừng hiểu lầm."
Hàn Thiên An nhìn thẳng mặt Lâm Dương và nói với giọng điệu chán ghét.
"Lâm Dương, anh không phải vì Dương Nhi cắm cho anh cái sừng dài mấy mét mới quay sang có ý với Tiểu Mân sao?"
"Không phải lúc Dương Nhi mất đứa con.
Anh tin răm rắp vào lời nói của cô ta.
Anh mặc kệ Chu Tiểu Mân cô ấy giải thích thế nào."
"Bây giờ, anh quay lại nói anh và Tiểu Mân đã xem mắt là như thế nào?"
Hàn Thiên An tiếp tục nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Hai bác, người mà Chu Tiểu Mân gặp ở nhà hàng lúc đi xem mắt đó chính là con.
Chứ không có Thanh Phong nào giảm cân thành công mau như vậy.
Con và Tiểu Mân đang trong giai đoạn tìm hiểu."
"Lâm Dương, tôi không biết anh có ý định gì nhưng trước đó anh rất yêu thương Dương Nhi.
Vậy mà trong thời gian ngắn đã quay sang có tình cảm với Tiểu Mân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!