Chu Tiểu Mân nghe Lâm Dương nói vậy không khác nào nghi ngờ cô đã bỏ gì vào bánh cho Dương Nhi ăn vậy.
"Sao… Sao lại có chuyện đó được."
Chu Tiểu Mân sắc mặt tái nhợt không còn cầm vững điện thoại nữa.
Cộp!
Điện thoại trên tay Tiểu Mân đã rơi xuống sàn xe.
Đầu dây bên kia vẫn liên tục nói gì đó.
"Chu Tiểu Mân nếu Dương Nhi và đứa bé trong bụng có mệnh hệ gì.
Tôi nhất định sẽ không tha cho cô."
Tút! Tút! Tút!
Nói hết câu, Lâm Dương đã tắt máy.
Hàn Thiên An thấy sắc mặt của Chu Tiểu Mân sau khi nghe điện thoại không được tốt cho lắm.
Chu Tiểu Mân nắm chặt điện thoại trong tay rồi lo lắng.
"Có chuyện gì thế Tiểu Mân?"
Chu Tiểu Mân giữ hết sức bình tĩnh để kể lại cho Hàn Thiên An nghe.
"Lâm Dương vừa gọi báo Dương Nhi ăn bánh của tôi tặng sau đó ngất đi.
Bây giờ họ đang ở bệnh viện."
"Anh mau chóng đưa tôi đến bệnh viện."
"Được!"
Hàn Thiên An đạp mạnh ga chạy một mạch đến bệnh viện.
Trong bệnh viện, lúc này rất im ắng, thỉnh thoảng chỉ có vài người qua lại.
Chu Tiểu Mân và Hàn Thiên An nhanh chân đến khu cấp cứu.
Trước cửa phòng cấp cứu, Lâm Dương anh ta đang rất sốt ruột lo cho vợ con mình bên trong không biết có chuyện gì không.
Lâm Dương hết đi rồi lại đứng, cứ như thế bốn tiếng đồng hồ trong phòng cấp cứu đã trôi qua.
Vẫn chưa thấy có chuyển động gì cả.
Chu Tiểu Mân đi đến khu cấp cứu thấy anh ta đang đứng ngồi không yên.
Một giọng nói đằng sau làm cho Lâm Dương giật cả mình.
"Lâm Dương!"
Lâm Dương quay mặt lại phía sau thì phát hiện đó chính là Chu Tiểu Mân đi cùng người đàn ông mà cô đã kể cho anh ta nghe mấy hôm trước.
Lâm Dương gương mặt ủ rủ không nói không rằng chỉ nhìn chằm lấy Chu Tiểu Mân giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.
"Dương Nhi thế nào rồi? Anh nói cho em biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!