Sau khi Úc Bùi leo lên giường, cậu kéo chăn lên rồi nhắm mắt lại. Giường ở trường so với giường ở nhà cứng hơn nhiều, chưa kể cũng hẹp hơn nữa, nhưng Úc Bùi cũng không khó chịu lắm, dù sao chiếc giường cậu từng ngủ khi nằm điều trị trong bệnh viện cũng không tốt hơn cái này là bao.
Khi rèm được kéo kín, tầm nhìn từ trên giường xuống cũng hạn chế hơn, Úc Bùi có thể nghe thấy Nguyên Tín Dư và Lạc Trường Châu đang thảo luận xem ai nên đi tắt đèn, nhưng Úc Bùi cũng không để bụng, điều cậu đang bận tâm là nếu mình và Lạc Trường Châu muốn ở trường đến khi huấn luyện quân sự kết thúc thì nhất định phải tách ra ngủ riêng hơn nửa tháng...
Tuy rằng không khác gì lắm, hai người vẫn khá gần nhau, chỉ là chuyển từ nằm sát bên nhau thành đối đầu với nhau mà thôi.
Úc Bùi nhắm mắt mỉm cười, chợt nghe thấy vài tiếng sột soạt kỳ lạ cách cậu rất gần, cậu còn tưởng rằng Lạc Trường Châu đang leo lên giường bên cạnh, mãi cho đến khi bức màn được vén lên mang theo một cơn gió nhỏ thổi vào mặt Úc Bùi, cậu mới nhận ra rằng Lạc Trường Châu đang bò lên giường của cậu!
Úc Bùi mở choàng mắt nhìn về phía Lạc Trường Châu, trong bóng tối, cậu không nhìn rõ khuôn mặt hắn nhưng vẫn có thể nhìn thấy một bóng người đang chui vào chăn của mình, cái bóng ấy cúi người ghé sát vào tai cậu thầm thì: "Dịch sang một chút đi A Bùi, tớ không có chỗ ngủ mất."
Úc Bùi hơi sững sờ, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Lạc Trường Châu thì vẫn nghe lời hắn nhường cho Lạc Trường Châu một khoảng nhỏ. Sau khi Lạc Trường Châu nằm xuống bên cạnh cậu kéo một nửa cái chăn, Úc Bùi mới nhỏ giọng hỏi: "... Trường Châu, sao cậu lại ngủ ở đây?"
Lạc Trường Châu vươn tay kéo cậu vào lòng, dụi cằm vào mái tóc mềm mại của Úc Bùi nói: "Tớ không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu?"
Úc Bùi thấp giọng nói: "Giường của cậu ở bên cạnh ấy."
"Không, tớ muốn ngủ ở đây." Lạc Trường Châu cương quyết không cho Úc Bùi có cơ hội phản bác, "Ngủ sớm đi nào, ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Nghe được giọng điệu không tiếp thu ý kiến của Lạc Trường Châu, Úc Bùi mới hiểu ra tại sao khi chọn rèm ngủ hắn lại chọn rèm cản sáng như vậy, khi đó cậu còn hỏi Lạc Trường Châu, hắn chỉ nói: Ngủ cho tiện.
Bây giờ có vẻ như "ngủ cho tiện" ấy có lẽ mang nghĩa "hai người ngủ cho tiện" nhỉ.
Nhưng, nhưng cái này cũng to gan quá rồi?
Úc Bùi vẫn muốn giãy giụa: "... Sáng mai họ sẽ biết mất." Tuy rằng cậu và Lạc Trường Châu không che giấu mối quan hệ của mình, phỏng chừng hai người bạn cùng phòng sẽ phát hiện nhanh thôi, nhưng cũng không nên để bị phát hiện một cách xấu hổ như vậy chứ?
Nghe thấy lời biện giải nhát gan của Úc Bùi, Lạc Trường Châu khẽ cười một tiếng, thanh âm trầm thấp, hơi thở phả vào cổ Úc Bùi, ngứa ngáy đến mức Úc Bùi không nhịn được co rụt cổ lại.
Úc Bùi nghe vậy thì cứng đờ người.
"À, tôi đang hỏi Úc Bùi sáng mai cậu ấy muốn ăn gì." Úc Bùi không nói gì, Lạc Trường Châu đành phải lớn tiếng trả lời.
"Á, tớ nghe nói sữa đậu nành với bánh quẩy của trường ngon lắm đấy. Tớ nếm thử rồi, ăn được phết." Thường Hồng Duy chân thành giới thiệu bữa sáng ngon nghẻ của trường cho Lạc Trường Châu và Úc Bùi.
Lạc Trường Châu đáp: "Được, vậy ngày mai chúng tôi ăn cái đấy."
Sau đó tiếng nói chuyện ngừng lại, Thường Hồng Duy trở mình định đi ngủ, đoạn cảm thấy hình như Lạc Trường Châu có gì đó không đúng lắm, như thể giọng nói của hắn phát ra từ trên giường của Úc Bùi ấy, không nên đâu nhỉ.
Cuối cùng, Thường Hồng Duy nghĩ rằng có thể là do Lạc Trường Châu và Úc Bùi ngủ đối đầu với nhau nên giọng nói của họ rất gần mới khiến cậu ta có ảo giác như vậy.
"Không sao, tớ dậy sớm lắm, họ sẽ không phát hiện đâu." Thường Hồng Duy không nói nữa, Lạc Trường Châu lại bắt đầu an ủi Úc Bùi, "Nhưng nếu hai chúng ta lại thủ thỉ với nhau, bọn họ nhất định sẽ phát hiện ra đấy."
Nghe Lạc Trường Châu nói vậy, Úc Bùi không dám lên tiếng nữa, thấp thỏm cuộn tròn trên ngực hắn ngủ thiếp đi.
Hôm sau đồng hồ báo thức vừa vang lên, Lạc Trường Châu lập tức tỉnh lại, cẩn thận rút cánh tay dưới đầu Úc Bùi ra, ngắm Úc Bùi ngủ đến sắc mặt hồng hào hồi lâu mới đứng dậy xuống giường, kết quả còn phát hiện một người dậy sớm hơn cả hắn
-- Nguyên Tín Dư.
Nguyên Tín Dư đang đánh răng trong khi nhìn Lạc Trường Châu trèo xuống khỏi giường của Úc Bùi.
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, Nguyên Tín Dư rời tầm mắt đi trước biểu thị tôi không nhìn thấy gì cả.
Úc Bùi bị Lạc Trường Châu đánh thức, lúc đó Lạc Trường Châu đã mua bữa sáng ở căng tin về phòng rồi, hắn nhẹ nhàng đẩy Úc Bùi: "Dậy đi đánh răng nhanh thôi, sữa đậu nành lát nữa sẽ nguội mất."
Huyết áp của Úc Bùi lúc nào cũng khá thấp, buổi sáng thức dậy phải nằm trên giường một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo, sau khi được Lạc Trường Châu gọi dậy, cậu mới trở mình khẽ hừ hừ, giống y đúc khi ở nhà. Lạc Trường Châu thấy cậu như vậy liền chạy đi vắt khăn nóng lau mặt cho Úc Bùi để cậu mau tỉnh lại.
Bên kia, Thường Hồng Duy cũng bị Nguyên Tín Dư đánh thức, cậu ta bám giường hơn Úc Bùi nhiều lắm, vậy mà sau khi nhìn thấy một loạt hành động đánh thức Úc Bùi của Lạc Trường Châu, cậu ta đột nhiên tỉnh táo lại, trơ mắt nhìn Lạc Trường Châu dắt Úc Bùi vẫn còn lơ mơ đến bồn rửa mặt, đưa cho Úc Bùi bàn chải đã được bóp kem sẵn để cậu đánh răng, sau đó đi đến bàn tìm một cái bát đổ đầy sữa đậu nành cho cậu.
"Đừng nhìn, tớ và Lạc Trường Châu đi mua bữa sáng trước mang về cho cậu rồi đây." Nguyên Tín Dư duỗi ngón tay ra lắc lắc trước mặt Thường Hồng Duy, "Ở trên bàn của cậu ấy, dậy mau ăn đi. Chúng ta chuẩn bị tập hợp dưới sân huấn luyện rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!