"Hả?" Thường Hồng Duy đã mặc quần được một nửa hỏi Lạc Trường Châu, "Tại sao thế?"
Cảnh tượng này thực sự một lời khó nói hết, Lạc Trường Châu chưa kịp nói tiếp thì Thường Hồng Duy đã nói: "Đều là con trai con lứa với nhau cả, cậu có thì tôi cũng có, đừng có mà ngượng, các cậu cũng thay mau lên, thử xem quân phục có vừa người không chứ."
Lạc Trường Châu cau mày, vừa định mở miệng, Úc Bùi đã nắm lấy tay áo hắn, nói: "Trường Châu, chúng ta vào phòng tắm thay quần áo nhé."
Lạc Trường Châu mím môi, tuy không nói gì nhưng vẫn cầm quân phục lên, đi vào nhà vệ sinh với Úc Bùi.
Thường Hồng Duy thấy kỳ lạ bèn "Ồ" lên một tiếng. Lúc trước cậu ta cho rằng Lạc Trường Châu bảo mình vào nhà vệ sinh thay đồ là do chú trọng riêng tư, không muốn nhìn cơ thể người khác, nhưng bây giờ hắn lại đồng ý vào nhà vệ sinh cùng Úc Bùi, rõ là không phải bởi lý do này rồi.
Thường Hồng Duy thấy cực kỳ bối rối, khó hiểu nhìn về phía Nguyên Tín Dư, Nguyên Tín Dư cũng đang nhìn cậu ta rồi bất đắc dĩ thở dài.
Để chuyển hướng sự chú ý của Thường Hồng Duy, Nguyên Tín Dư thay luôn quần áo trước mặt cậu ta, động tác trôi chảy không hề lúng túng, Thường Hồng Duy không còn tập trung vào việc "Tui có nên vào nhà vệ sinh để thay quần áo không?" nữa, chỉ vào ống quần ngắn của Nguyên Tín Dư nói: "Quần áo của cậu có hơi nhỏ nhỉ?"
Nguyên Tín Dư cúi đầu kéo ống tay áo thì phát hiện phía trên cũng quá nhỏ, toàn bộ cổ tay lộ ra, nhưng đổi quân phục phiền phức quá, vì vậy hắn thản nhiên nói: "Dù sao cũng chỉ mặc hơn nửa tháng thôi, tạm vậy."
Vừa dứt lời, Lạc Trường Châu và Úc Bùi vào nhà vệ sinh thay quần áo cũng quay lại, Úc Bùi cúi đầu, dái tai lộ ra có hơi đỏ lên. Thường Hồng Duy lại không để ý mà đang mải nhìn dáng người to cao của Lạc Trường Châu rồi bật thốt: "Oa, ngầu quá!"
Lạc Trường Châu sở hữu thân hình hoàn hảo, dù mặc trang phục gì cũng có thể toát ra khí chất mà người bình thường không có, cộng thêm đôi mắt xanh thẳm như biển khơi khiến người ta càng không thể dời mắt.
Thường Hồng Duy vòng qua hắn hai vòng nói: "Trường Châu, cậu mặc quân phục trông đẹp trai quá. Chắc chắn có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu phải không?"
"Không." Lạc Trường Châu thản nhiên nói: "Tôi có người yêu rồi."
"Cậu có người yêu?" Thường Hồng Duy ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu ta thấy cũng phải thôi, "Này, người yêu cậu học ở đâu? Có phải cũng ở trường mình không?"
Thường Hồng Duy chưa bao giờ nghĩ rằng Lạc Trường Châu sẽ trả lời câu hỏi này, bởi vì Lạc Trường Châu có vẻ quá lạnh lùng và hơi khó gần.
Không ngờ Lạc Trường Châu lại đáp "Ừm" xem như trả lời.
Thường Hồng Duy tưởng mình nghe nhầm nên ngước mắt nhìn Lạc Trường Châu, nhưng tất cả những gì cậu ta thấy chỉ là hắn đang cụp mắt chỉnh cổ áo của Úc Bùi. Còn Úc Bùi bị hắn chạm vào thì cử động cơ thể một cách hơi khó chịu.
"Cổ của tớ hơi ngứa." Úc Bùi cau mày gãi hai cái, trên làn da trắng nõn của cậu lập tức xuất hiện mấy vết đỏ: "Trên người tớ cũng vậy."
Lạc Trường Châu nghe vậy lập tức làm động tác định cởi quần áo của Úc Bùi, nói với cậu: "Cởi ra đi."
Úc Bùi không do dự, lập tức cởi bỏ áo đồng phục quân sự, đứng trong phòng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, Thường Hồng Duy nhìn kỹ hơn, phát hiện trên người Úc Bùi có vài vết sưng đỏ, lập tức nói: "Bị dị ứng sao?"
"Ừ." Úc Bùi buồn bã đáp: "Chắc là do quần áo cất lâu ngày nên bụi bặm."
Thường Hồng Duy nói: "Trường học có phòng y tế, chúng ta có thể cùng đi lấy một ít thuốc dị ứng, ok không?"
Úc Bùi gật đầu: "Ừm, được."
Thường Hồng Duy cực kỳ muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với bạn cùng phòng, dù sao cũng phải sống chung tới bốn năm đại học, ngẫm một hồi rồi nói: "Cậu bị dị ứng rồi, không tiện ra ngoài, lát tôi với Nguyên Tín Dư đi lấy giúp cậu nhé."
"Không, tôi đi lấy cho A Bùi." Người trả lời lại là Lạc Trường Châu.
Hắn đưa cho Úc Bùi một chiếc khăn và quần áo mới, bảo cậu nhanh chóng đi tắm, sau khi Úc Bùi vào phòng tắm, Lạc Trường Châu lấy quần áo của Úc Bùi và bộ quân phục mới của mình mang đi giặt chung, sau khi mang ra ban công phơi khô, hắn cầm tiền và điện thoại di động rồi đi ra ngoài. Không cần hỏi, Thường Hồng Duy biết chắc chắn hắn đã đến phòng y tế để lấy thuốc dị ứng cho Úc Bùi.
Nhìn thấy những cảnh tượng này, Thường Hồng Duy hoài nghi nhân sinh, cậu ta không cho rằng Úc Bùi là người được chiều sinh hư, dù sao ở chung lâu ngày, tính tình của Úc Bùi rõ ràng tốt hơn Lạc Trường Châu rất nhiều, ôn hòa dễ gần. Thường Hồng Duy lấy làm kinh ngạc là bởi Lạc Trường Châu chăm Úc Bùi từng li từng tí, cậu ta chợt phát hiện lúc mới vào ký túc xá Lạc Trường Châu trải giường giúp Úc Bùi chỉ là trò trẻ con, bây giờ đến cả quần áo cũng giặt cho cậu! Mẹ của Thường Hồng Duy đã ngừng giúp cậu ta giặt quần áo từ khi mười tuổi rồi, Lạc Trường Châu quả thực là chăm Úc Bùi như con trai mình vậy.
Lúc Úc Bùi còn đang tắm, cậu ta liền di chuyển đến chỗ Nguyên Tín Dư, chọc chọc hắn, nói ra những nghi hoặc của mình: "Giữa bọn họ rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mối quan hệ bạn bè này tốt như vậy kia à?"
Nguyên Tín Dư nhướng mày nhìn Thường Hồng Duy và nói: "Cậu thực sự không nhận ra gì à?"
Thường Hồng Duy có vẻ bối rối: "Nhận ra cái gì?"
"Bọn họ..." Nguyên Tín Dư đang muốn nói, Úc Bùi đã mặc bộ đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!