Bởi vì sau khi khai giảng xong sinh viên đều phải ở lại tham gia khóa huấn luyện quân sự, Lạc Trường Châu và Úc Bùi bèn dự định ở ký túc xá trường mấy ngày, đợi huấn luyện kết thúc mới đi thuê nhà gần trường ở.
Để cho tiện, hai người vốn định ở nhà trọ cho hai người dành cho sinh viên, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết chỗ đó chỉ dành cho nghiên cứu sinh mà thôi, sinh viên đại học chỉ có thể ở ký túc xá bốn người. Lạc Trường Châu định đi chuyện trò với bên nhà trường một chút, ấy thế mà bị Úc Bùi cản lại, khuyên hắn hai người chỉ ở lại chưa tới một tháng, không cần phiền phức như vậy. Lạc Trường Châu suy nghĩ một hồi rồi đồng ý. Vào hôm nhập học, hắn mang theo hành lý của mình và Úc Bùi tiến vào ký túc xá.
Chuyên ngành của Úc Bùi và Lạc Trường Châu không giống nhau, trên lý thuyết thì hai người cũng không được phân vào cùng một ký túc xá, kết quả phải "đi cửa sau" rồi, do vậy cả phòng trừ Úc Bùi chuyên ngành mỹ thuật, còn lại đều là ngành kiến trúc.
Lúc bọn họ đến ký túc, trong phòng đã có người, hẳn là sinh viên ngoại tỉnh tới trường từ sớm. Khi Úc Bùi và Lạc Trường Châu đi vào, cậu ta vừa mới rời giường, còn đang ngậm bàn chải đánh răng đứng bên bồn rửa mặt.
Lạc Trường Châu đi vòng qua cậu ta đặt hành lý của mình ở lối đi, cầm theo hành lý của Úc Bùi trải giường chiếu cho cậu trước.
Từ nhỏ Úc Bùi chưa bao giờ làm việc nhà, sau khi ở bên Lạc Trường Châu cũng được hắn nuông chiều, tiểu thiếu gia mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân ngây thơ không hiểu sự đời, muốn giúp đỡ Lạc Trường Châu cũng không có chỗ ra tay, đành phải ôm áo khoác đứng một bên không làm phiền Lạc Trường Châu.
Còn người kia sau khi rửa mặt thì cười cười đi tới, giơ tay ra chào hỏi với Úc Bùi: "Này, xin chào, tên tớ là Thường Hồng Duy."
Úc Bùi bắt tay với cậu ta, cũng mỉm cười giới thiệu bản thân: "Xin chào, tên mình là Úc Bùi."
Dứt lời, Úc Bùi đang định giới thiệu cậu ta với Lạc Trường Châu thì Thường Hồng Duy lại nhìn cậu thốt lên: "Thì ra cậu là Úc Bùi à, tên nghe giống ngọc bội ghê. Cậu trắng thật đấy, là người Nam Thành à?"
"Đúng vậy." Úc Bùi ngạc nhiên đáp.
Có một vài học sinh trước khi khai giảng sẽ trao đổi liên lạc với bạn cùng phòng mình trước. Mặc dù Thường Hồng Duy chưa từng liên lạc nhưng cậu ta cũng biết họ tên bạn cùng phòng mình là gì, dù sao cũng học cùng lớp chuyên ngành, chưa kể tới trong phòng có một người chưa gặp mặt mà đã nghe danh Lạc Trường Châu, Thường Hồng Duy còn nhớ tới Úc Bùi, vì cậu là sinh viên hệ mỹ thuật duy nhất trong phòng.
Thường Hồng Duy vào ở ký túc sớm hai ngày. Hai ngày qua chỉ có mình cậu ta, không có ai nói chuyện cùng khiến cậu ta nghẹn gần chết, bây giờ thấy có Úc Bùi ở đây bèn vui vẻ lôi kéo cậu qua hàn huyên: "Oa, cậu là người Nam Thành ư? Vậy ký túc xá mình có người tên Lạc Trường Châu nữa í, chắc là cậu biết nhỉ? Nghe nói cậu ấy là Trạng Nguyên của Nam Thành các cậu đó."
Úc Bùi nghe vậy thì càng ngạc nhiên hơn nhưng vẫn thành thật trả lời: "Ừm, biết, cậu ấy..."
Úc Bùi vừa định chỉ chỉ cho Thường Hồng Duy Lạc Trường Châu ở ngay sau cậu ta thôi, nhưng Thường Hồng Duy chưa kịp đợi Úc Bùi dứt lời đã hào hứng: "Cậu ấy là Trạng Nguyên mà sao lại báo danh vào đại học của mình chứ? Tớ vừa nhìn thấy ảnh của cậu ấy trên bức tường ảnh, đôi mắt màu xanh lam đó, ôi chao, mắt cậu ấy vốn xanh như vậy sao?"
"Ừm... Cậu ấy lai nhiều dòng máu nên mắt màu xanh lam." Úc Bùi nhìn một lượt qua Lạc Trường Châu đã trải xong giường chiếu đằng sau Thường Hồng Duy đáp.
Thường Hồng Duy thấy Úc Bùi cứ nhìn mãi ra sau lưng mình thì cũng quay đầu liếc một cái, sau đó chịu khó đứng dậy rót một cốc nước nóng để lên bàn, cực kỳ lễ phép nói với Lạc Trường Châu: "Chú Úc uống nước đi ạ. Cháu và Úc Bùi nói chuyện mà quên mất không chào hỏi chú, đúng là không phải phép."
Lạc Trường Châu vốn đang chuẩn bị thu dọn hành lý của mình nghe được lời của Thường Hồng Duy xong lập tức dừng chân, lấy mũ lưỡi trai trên đầu xuống lạnh lùng nhìn lại cậu ta: "Chú Úc?"
Thường Hồng Duy ngẩng đầu thấy đôi mắt xanh lam và khuôn mặt quen ơi là quen của Lạc Trường Châu thì đờ người, lắp bắp nói: "... Không, không phải chú Úc ạ."
Không thể trách Thường Hồng Duy nhận lầm người được, ai bảo Lạc Trường Châu cao to thế kia, mặc quần áo lại sẫm màu, đội cái mũ lưỡi trai che hết cả mặt, sau khi cầm theo hành lý đi vào cùng Úc Bùi thì chẳng nói chẳng rằng đã đi trải giường chiếu cho cậu, trong khi Úc Bùi hai tay trống trơn cực kỳ ung dung. Đây là phải là tổ hợp người nhà dắt theo bé con nhà mình à?
Cho nên Thường Hồng Duy lập tức quy Lạc Trường Châu thành ba của Úc Bùi, mãi đến tận khi Lạc Trường Châu bỏ mũ xuống cậu ta mới biết hắn là Trạng Nguyên Nam Thành mình vừa thảo luận với Úc Bùi.
"Ngại quá ngại quá, tớ thấy cậu vừa đến đã mải thu dọn giường cho Úc Bùi nên nghĩ cậu là ba cậu ấy..." Thường Hồng Duy vội vàng xin lỗi Lạc Trường Châu, chẳng qua lời này đáng lẽ không nên nói.
Thành ra Lạc Trường Châu mang khuôn mặt lạnh lùng lờ cậu ta đi, cầm hành lý của mình rồi thu dọn giường cho bản thân.
Thường Hồng Duy nhận nhầm người thì thấy rất lúng túng, gãi đầu nhỏ giọng nói với Úc Bùi: "Thì ra hai cậu đi cùng nhau à... Sao cậu ấy lại giúp cậu dọn giường vậy, tớ còn tưởng là ba cậu cơ..."
Úc Bùi cũng phục ánh mắt của Thường Hồng Duy luôn, cậu giải thích: "Hai bọn mình là bạn học cấp ba với nhau, cậu ấy là bạn cùng bàn với mình nên thân nhau lắm, cậu ấy giúp mình dọn giường chút thôi."
"À ra thế, hai các cậu là bạn cùng bàn cơ à." Thường Hồng Duy không nghi ngờ lời giải thích của Úc Bùi. Tuy là cậu ta vẫn thấy quai quái thế nào, dù sao bạn cùng bàn cấp ba thi đỗ cùng trường đại học lại còn được phân vào cùng một ký túc xá đã hiếm lắm rồi. Huống hồ là bạn cùng bạn thì chắc gì đã giúp nhau trải giường trải chiếu. Thường Hồng Duy ngẫm lại bản thân mình, đừng nói là bạn cùng bàn, cho dù là bạn siêu thân cậu ta cũng chẳng giúp thế đâu.
Hành động tiếp theo của Lạc Trường Châu càng khiến lhd trợn mắt há miệng. Sau khi hắn dọn giường xong thì bắt đầu gấp quần áo giúp Úc Bùi, cuối cùng Úc Bùi sợ Thường Hồng Duy nhận ra gì đó nên cũng giúp đỡ Lạc Trường Châu bày ra một ít đồ dùng hàng ngày của hai người.
Thường Hồng Duy tấm tắc lấy làm lạ, thở dài: "Các cậu thân nhau thật đấy."
"Đúng vậy..." Úc Bùi lúng túng cười cười không giải thích.
"Thế ký túc xá mình mới có ba người đến, bạn còn lại không biết bao giờ tới đây."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thường Hồng Duy vừa dứt lời, người bạn cùng phòng cuối cùng đã xách hành lý mở cửa ký túc xá. Đó là một cậu trai đeo kính tên Nguyên Tín Dư, thoáng nhìn cũng rất dễ gần, cực kỳ phóng khoáng, nói chuyện với Thường Hồng Duy rất hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!