Việc Cố Tranh đề xuất để Úc Bùi và Lạc Trường Châu đi Nam Cực và Bắc Cực để ngắm tuyết chỉ là nói giỡn mà thôi, nhưng không ngờ vài ngày sau, Lạc Trường Châu và Úc Bùi thực sự đã mua vé cho chuyến đi Iceland, hai người ra nước ngoài du lịch vui vẻ.
Mà cậu chàng thì bị ba Cố bắt về Hoa Thành canh giữ nghiêm ngặt. Việc ra nước ngoài của cậu chàng cũng bị hủy vì thành tích quá kém. Mặc dù cuối cùng ba Cố không ném cậu đến Châu Phi du học, cậu vẫn bị vứt đến trường đại học của Cố nhị.
Sau khi Lạc Trường Châu và Úc Bùi trở về từ Iceland, Cố Tranh đã gọi điện khóc lóc với Úc Bùi: "A Bùi, cuối cùng thì cậu cũng đã trở về, cậu không biết tớ đau khổ như thế nào đâu..."
"Cậu sao vậy?" Úc Bùi hỏi, "Không phải cậu đã lên kế hoạch cho kỳ nghỉ của mình rồi sao? Làm sao mà khổ sở được?"
"Nhưng kế hoạch không nhanh bằng thay đổi á!" Cố Tranh gần như khóc òa ngay tại chỗ, "Cậu không biết ba tớ đã làm những gì đâu. Ông ấy đã ném tớ đến một trại huấn luyện nào đó, cuộc sống ở đó quả thật đếch dành cho người mà, vất vả lắm tớ mới được về nhà. Sau đó, ông ấy nói với tớ rằng để tớ đi học đại học với anh thứ hai nhà tớ, để ổng che chở tớ đấy."
"Che chở cái rắm! Anh hai không bóp chết tớ mới là lạ. Nếu biết trước tớ phải đi cùng học đại học với ổng, chẳng thà tớ ở lại Nam Thành học trường kỹ thuật, thậm chí sang châu Phi học còn tốt hơn thế này..."
Úc Bùi dở khóc dở cười nói: "Không nghiêm trọng đến vậy chứ?"
Cố Tranh nói: "Tại sao lại không? Cậu gọi video đi, tớ sẽ cho cậu thấy dáng vẻ tớ bây giờ".
Úc Bùi chấp nhận yêu cầu gọi video của Cố Tranh, ngay khi video được mở, màn hình điện thoại chợt đen xì đến mức gần như không thể nhìn thấy. Úc Bùi giật mình không thể tin được hỏi: "... Cố, Cố Tranh?"
"Cậu nói lắp rồi!" Cố Tranh càng trở nên tuyệt vọng hơn.
"Không phải, tớ chỉ là tạm thời không nhận ra cậu thôi..." Úc Bùi chầm chậm giải thích, "Cậu có thấy mình rám nắng quá rồi không?"
Không thể trách Úc Bùi kinh ngạc như vậy, chủ yếu là bởi vì Cố Tranh quá đen ấy nên cậu chàng trông như một người khác vậy, hoàn toàn không còn vẻ ngoài đẹp trai trắng nõn như trước, ai không biết còn tưởng cậu chàng đen xì xì đây.
"Ngay cả cậu cũng nói như vậy! Anh hai của tớ nói là tớ đến Châu Phi để đào than cơ đấy." Cố Tranh tức giận nói, "Sau khi khai giảng tớ phải huấn luyện quân sự, phơi nắng một hồi còn mặt mũi nào gặp người ta đây? "
Cố Tranh vốn định bắt đầu sau khi khai giảng làm một cú thành danh ở trường đại học luôn. Với khuôn mặt đẹp trai và gia thế đáng tự hào này, cậu chàng sẽ trở thành nhân vật hot hit trong trường, nhưng bây giờ thì tốt rồi, nào còn nổi gì nữa, cậu chàng không bị chế giễu làn da đen nhẻm này cũng còn may.
Úc Bùi vui mừng khôn xiết, nói với Cố Tranh: "Này, tạo dáng đẹp đẹp cái đi đi, tớ chụp ảnh màn hình gửi cho Trường Châu xem dáng vẻ cậu bây giờ nhé."
Cố Tranh: "..."
"Tạm biệt." Một giây sau, Cố Tranh cúp điện thoại.
Tuy nhiên Úc Bùi đã kịp chụp ảnh màn hình và gửi tin nhắn cho Lạc Trường Châu: [Trường Châu Trường Châu, cậu đã dậy chưa? Tớ vừa call video với A Tranh, cậu không biết cậu ấy bây giờ trông như thế nào đâu.]
Sau khi gửi, Úc Bùi không vội gửi ảnh của Cố Tranh cho Lạc Trường Châu mà định đợi cho đến khi Lạc Trường Châu trả lời cậu rồi mới gửi ảnh.
Kết quả đợi một lúc cũng không thấy Lạc Trường Châu hồi âm, cậu bèn gửi thêm vài tin nhắn cho Cố Tranh, sau khi dỗ dành Cố Tranh xong liền chuyển sang cửa sổ trò chuyện với Lạc Trường Châu, mười phút đã trôi qua, Lạc Trường Châu vẫn chưa trả lời tin nhắn của cậu.
Tình huống này rất hiếm thấy, Úc Bùi cảm thấy rất kỳ quái, định gọi điện thoại thử xem, nhưng vừa bấm phím thì chợt thôi, định đến thẳng nhà Lạc Trường Châu tìm hắn.
Vì vậy, Úc Bùi đã gọi cho Trương Canh để ông chở cậu đến Sơn trang Đường Phong.
Khi Úc Bùi đến Sơn trang Đường Phong, cậu đi thẳng đến nhà họ Lạc, trong khu vườn nhỏ của nhà họ chỉ có mẹ Lạc đang ở đó, ba Lạc có lẽ đang bận rộn với những việc khác nên Úc Bùi không nhìn thấy ông.
"A, là A Bùi nè." Sau khi mẹ Lạc mở cửa, bà phát hiện ra người đến là Úc Bùi thì vui vẻ đưa cậu vào nhà.
"Chào bác ạ." Úc Bùi chào hỏi mẹ Lạc, khi ngồi trong phòng khách của nhà học Lạc, thỉnh thoảng cậu lại thò đầu lên gác nhìn một chút, định lên tầng hai tìm Lạc Trường Châu, "Bác ơi, cháu tới tìm Trường Châu, Trường Châu dậy chưa ạ?"
"Bác không biết." Mẹ Lạc pha một cốc xi
-rô phong cho Úc Bùi, "Trường Châu đang ngủ trong căn nhà gỗ đằng kia, hôm qua thằng bé bị sốt, bác bảo nó ngủ ở nhà thì nó nhất định không chịu, cứ đòi ở nhà gỗ..."
Úc Bùi giật mình, sau khi phản ứng lại, cậu lo lắng hỏi: "Bác ơi, bạn ấy bị ốm ạ?"
Mẹ Lạc sửng sốt một lúc, lập tức hiểu ra vẻ mặt lo lắng xen lẫn nghi hoặc của Úc Bùi: "Đúng đó, đứa nhỏ này hẳn là không nói với con rồi."
"Vâng ạ..." Úc Bùi đáp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!