Lạc Trường Châu cứ đinh ninh là mình đứng cửa nhìn thôi cũng sẽ thấy yên tâm, ai ngờ khi hắn chạy đến bệnh viện thì phát hiện rằng mình không nhìn được Úc Bùi tận mắt thì e là tối nay không có cách nào đi ngủ, hơn nữa hắn cảm thấy lời Cố Tranh nói có vấn đề: "Sao lại không gặp được? Tôi là bạn của A Bùi, lại còn bạn cùng bàn của cậu ấy, nghe nói cậu ấy xảy ra tai nạn xe đến thăm một chút không được à?"
"Đúng nhỉ." Cố Tranh ngẫm lại cũng thấy quả thật là vậy, bản thân cậu chàng đã cẩn thận quá mức rồi, đúng là có tật giật mình, chỉ cần Lạc Trường Châu đi vào không ôm hay hôn Úc Bùi một cái thì ai phát hiện ra quan hệ thực sự của hai con hàng này đây?
Cố Tranh nghĩ thông suốt rồi lập tức đưa Lạc Trường Châu về phòng bệnh, nhưng khi hai người vừa đi ra từ khúc quanh chỗ thang máy thì thang máy chợt "keng" một tiếng mở ra.
Hai người quay đầu nhìn lại theo bản năng, lập tức đối mặt với khuôn mặt tương tự sáu, bảy phần với Úc Bùi của Úc Khanh.
Ba người đều ngẩn người hồi lâu không có động tĩnh, tầm mười mấy giây qua đi, cửa thang máy tự động khép lại được Úc Khanh giơ tay cản nhấc bước đi ra.
"Em là bạn của A Bùi nhỉ?" Không chờ Cố Tranh và Lạc Trường Châu nói gì, Úc Khanh đã mở miệng trước hỏi Lạc Trường Châu, "Đến thăm Úc Bùi hả?"
"Vâng." Lạc Trường Châu gật đầu, "Em tên là Lạc Trường Châu."
"Anh nghe A Bùi nhắc đến em rồi." Úc Khanh cũng không hỏi sao Lạc Trường Châu lại biết Úc Bùi xảy ra tai nạn xe nhanh như vậy, anh khẽ gật đầu nói, "Phòng bệnh của A Bùi bên này, đi thôi."
Nói xong, Úc Khanh vượt lên trước hai người đi về phía phòng Úc Bùi.
Cố Tranh nhỏ giọng nói chuyện với Lạc Trường Châu đằng sau: "Cậu đã gặp anh trai A Bùi bao giờ chưa?"
"Chưa." Lạc Trường Châu đáp, "Đây là lần đầu tôi gặp anh ấy."
"Thế sao anh Úc lại biết cậu là bạn A Bùi nhỉ?" Cố Tranh cảm thấy kỳ lạ, "Hơn nữa còn tỏ thái độ cực kỳ thân thiết với cậu nữa chứ."
Lạc Trường Châu hơi dừng bước, nhíu mày liếc nhìn Cố Tranh, nói: "Cậu không nghe anh ấy nói gì à? A Bùi từng nhắc đến tôi rồi." Một người bạn có đôi mắt xanh không hề phổ biến, nếu như Úc Bùi từng nhắc đến hắn với Úc Khanh thì anh có nhỡ kỹ hơn cũng chẳng lạ lẫm gì, Lạc Trường Châu thấy đây không có gì kỳ lạ cả.
Cố Tranh vẫn thấy cứ quai quái, nhưng cậu chàng chẳng nói được nguyên do.
Bệnh viện để Úc Bùi một phòng bệnh giường đôi do Úc Khanh yêu cầu, bởi vì cái giường kia để cho anh.
Lúc Cố Tranh và Lạc Trường Châu đi vào, chú Trang đang mở cái giường gấp bệnh viện cung cấp cho người nhà chuẩn bị qua đêm ở đây. Úc Khanh vừa thấy thì ngăn cản ông: "Chú Trang, chú đừng mở, đêm nay chú về nhà ngủ đi, giường gấp không thoải mái."
Giường bệnh viện cung cấp cũng chả phải loại quá tốt, nếu người trung niên như chú Trang ngủ lại một đêm thì xương cốt rã rời mất. Úc Khanh không muốn chú Trang ngủ lại chỗ này.
Cố Tranh nghe vậy cũng phụ họa: "Đúng đấy chú ạ, chú về ngủ đi, con ở với A Bùi là được rồi."
"Ôi chao, thế cũng được." Chú Trang gật đầu, vừa ngẩng đầu lên chợt thấy bên cậu trai mắt xanh lạ mắt bên cạnh Cố Tranh, nghi ngờ hỏi, "Đây là..."
"Cháu chào chú Trang." Lạc Trường Châu chào hỏi, "Cháu là bạn học của A Bùi."
"Ồ, chú nhớ rồi." Chú Trang cười ha hả, "A Bùi ngày nào ở nhà cũng nhắc đến cháu với bọn chú hết."
Ai ngờ chú Trang vừa dứt lời, Úc Khanh như bị sặc nước miếng ho khan hai tiếng làm chú Trang cuống cuồng hỏi han: "Đại thiếu gia, con không thoải mái ở đâu à?"
"Cháu không sao." Úc Khanh nói, đoạn anh giơ túi bóng trong tay mình lên nói với chú, "Cháu ra ngoài nói với bác sĩ mấy câu, chú Trang với hai em ở lại nhìn A Bùi nhé."
Chú Trang đáp: "Ôi được được."
Úc Khanh liếc nhìn Lạc Trường Châu một cái thật sâu sau đó mang theo túi ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng bệnh, vẻ ôn hòa cố gắng thể hiện của anh biến mất, lông mày cau chặt, biểu cảm ngưng trọng mang theo túi bóng đến tìm bác sĩ để nhờ kiểm tra xem nước bên trong cái ly anh mang đến liệu có thêm thứ gì vào hay không.
Sau khi Úc Khanh rời đi, bầu không khí trong phòng bệnh cũng thoải mái hơn. Lạc Trường Châu và Cố Tranh cầm hai cái ghế ngồi xuống cạnh Úc Bùi. Cố Tranh nhìn bạn mình rồi tình cờ liếc mắt về phía Lạc Trường Châu, còn Lạc Trường Châu vẫn chỉ chăm chú ngắm Úc Bùi.
Lúc chiều tạm biệt nhau, Úc Bùi vẫn vừa nói vừa cười với hắn, ấy thế mà mới qua mấy tiếng thôi, cậu đã nằm trên giường nhắm mắt với vết thương chằng chịt. Lạc Trường Châu rất muốn giơ tay đụng vào cánh tay không bị thương đặt trên giường của Úc Bùi, nhưng chú Trang đang ngồi một bên nên hắn không dám làm bừa.
Hắn cứ ngồi im lặng như vậy bên cạnh Úc Bùi, thỉnh thoảng đáp lại vài câu của chú Trang, mãi đến tận 11 giờ đêm mới rời khỏi bệnh viện.
Lúc Úc Khanh trở lại, Cố Tranh đã tung chăn chuẩn bị ngủ. Cố Tranh nhìn vết thương trên đầu anh hỏi: "Anh Úc mới đi đâu thế ạ, anh còn bị thương trên đầu đấy, nghỉ sớm một chút nhé ạ."
"Ừm." Úc Khanh đáp một tiếng, cởi quần áo nằm lên giường bệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!