Úc Bùi không thể nhớ mình đã đọc cuốn sách nào, các nhà khoa học sử dụng dopamine (1) để giải thích cảm xúc được gọi là "tình yêu" của con người.
Dopamine là chất duy nhất trong số rất nhiều chất dẫn truyền thần kinh được lưu trữ ở trung tâm não bộ, não sẽ liên tục tiết ra chất dẫn truyền thần kinh này khi một cặp đôi yêu nhau, dưới tác động của chất này, con người sẽ cảm nhận được hạnh phúc của tình yêu, mà tình yêu, ra đời vì lẽ đó.
Nhưng cơ thể con người không phải lúc nào cũng có thể chịu được sự kích thích của chất dẫn truyền thần kinh này, cũng giống như con người không bao giờ có thể ở trong trạng thái nhịp tim gia tăng nhanh đến đỉnh điểm, vì vậy não sẽ giảm dần tiết dopamine, để các thành phần hóa học đó tự chuyển hóa, vì vậy "cuồng nhiệt" sản sinh ra từ tình yêu thường chỉ kéo dài từ một năm rưỡi đến ba năm.
Tuy nhiên, trên đời này có kẻ bạc tình thì cũng có người si tình, có người có thể tìm nhiều tình yêu, mà cũng có người sánh đôi bên người thương tới đầu bạc răng long.
Và loại tình yêu này không thể giải thích bằng dopamine.
Úc Bùi cảm thấy tình yêu của cậu dành cho Lạc Trường Châu, nhất định không thể giải thích bằng dopamine.
Bởi vì cậu đang dùng thuốc chống trầm cảm
- thật không may, paroxetine hydrochloride (2) là một loại thuốc ức chế tái hấp thu adrenaline (3) và dopamine.
Hai chất dẫn truyền thần kinh điều khiển tính dục của con người. Dù dục vọng và tình yêu đã bị ức chế, cậu vẫn dành cho Lạc Trường Châu tình yêu cuồng nhiệt tới ngần ấy, vậy làm sao có thể giải thích tình yêu của cậu bằng dopamine được?
Úc Bùi không muốn bỏ lỡ tình yêu của mình.
Trước đây khi thích Tề Văn Sắc, cậu đã chọn thầm mến nhỏ, nhưng bây giờ khi Úc Bùi thích Lạc Trường Châu, cậu phát hiện ra rằng mình không thể lựa chọn thích một cách thầm lặng được.
Vì tình yêu đích thực không thể che giấu.
Ánh mắt và nhịp tim sẽ phản bội bạn, bạn dành trọn tình yêu cho người ấy, dù chỉ một cử chỉ nhỏ vô tình thôi, cũng sẽ toát ra sự quan tâm sâu sắc của bạn. Và cậu, cũng không cam lòng vĩnh viễn im lặng không ngỏ lời thương.
Úc Bùi muốn nói với Lạc Trường Châu rằng cậu rất thích hắn.
Nhưng khi thực sự đối mặt với Lạc Trường Châu, cậu lại không thể mở miệng, bởi vì mặc dù chỉ có một từ khác biệt giữa thích và không thích, nhưng ý nghĩa của cả hai lại khác nhau rất lớn.
Úc Bùi không nỡ với sự dịu dàng của Lạc Trường Châu đối với mình lúc này, cậu sợ mất Lạc Trường Châu, không nói, thì còn có thể tiếp tục làm bạn bè. Nhưng nếu cậu thổ lộ, Lạc Trường Châu lại không thích cậu, thì hậu quả tệ nhất chính là hai người họ không thể làm bạn được nữa.
Ngay cả khi vẫn có thể tiếp tục làm bạn với nhau, thì chắc chắn sẽ không thể tự nhiên như bây giờ
Úc Bùi rất lo lắng về điều này, nhưng cậu chưa từng yêu đương, chưa kể người cậu thích lại là một chàng trai giống mình, không thể đi tham khảo ý kiến của chú Trang hay Úc Khanh được. Nhưng Úc Bùi nghĩ mình có thể hỏi Cố Tranh nhỉ, Cố Tranh là bạn thân nhất của cậu và cậu chàng đã có rất nhiều mối quan hệ nên sẽ giữ bí mật cho cậu, và cậu chàng chắc chắn sẽ biết phải làm gì.
Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến, Úc Bùi còn đang suy nghĩ tối nay ăn cơm xong sẽ gọi điện thoại cho Cố Tranh đây, kết quả vừa về tới nhà thì một con gấu to bự đã nhào đến ôm cậu.
"A Bùi!"
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Úc Bùi chưa bao giờ có thể gần gũi với mọi người, trong Úc gia, người thân cận nhất với cậu là chú Trang và Úc Khanh cũng sẽ không có những cử chỉ nồng nhiệt như vậy đối với cậu, bởi vậy khi đột nhiên được ôm, Úc Bùi đã sững sờ trong giây lát.
May mắn thay, Cố Tranh nhanh chóng buông cậu ra, ấn vào vai cậu kích động nói lớn: "Trời ạ, lâu rồi không gặp, cậu đẹp trai quá đi thôi!"
"A Tranh." Úc Bùi đứng vững, ngước mắt nhìn chàng trai trước mặt mình.
Cố Tranh thực sự rất giống Lạc Trường Châu, cả hai đều cao và đẹp trai, trông chững chạc hơn so với lứa tuổi, nhưng cậu chàng vẫn thấp hơn Lạc Trường Châu một chút, khoảng chừng 1m8, chỉ cao hơn Úc Bùi nửa cái đầu.
"Nhưng cậu gầy đi nhiều rồi." Cố Tranh cau mày nói với Úc Bùi với vẻ không mấy vui vẻ, "Không phải lúc cậu xuất viện đã giao kèo với tớ rồi hả? Cậu phải mập lên mới được nha."
"Tớ vẫn rất nỗ lực mà." Úc Bùi cũng rất vui khi gặp lại người bạn tốt chơi thân từ nhỏ đến lớn của mình, "Nhưng chẳng biết tại sao, ăn hoài không mập gì cả."
"A Bùi đã về." Úc Khanh cũng đi tới từ ghế salon trong sảnh, mỉm cười nói với Úc Bùi, "Không phải em luôn muốn gặp Cố Tranh sao? Bây giờ Cố Tranh ở đây rồi, A Bùi có vui không?"
Úc Bùi cười gật đầu: "Dạ."
Úc Khanh mỉm cười: "Được, được rồi, cơm nước đã xong, vừa ăn vừa nói chuyện nhé?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!