Cấp ba Nam Hoa là cấp ba tốt nhất toàn bộ Nam Thành này.
Nhưng Úc Bùi không phải thông qua kỳ thi bình thường mà thi vào được trường này. Cậu mua suất vào trường, là kiểu nộp nhiều học phí hơn so với các học sinh khác mới có thể được học ở đây.
Lúc mới vào trường, bởi vì ngoại hình, bởi vì thành tích, mà Úc Bùi cực kỳ tự ti. Cậu trốn tránh ánh mắt của mọi người, gần như là thành người tàng hình, giống như rùa rút đầu trốn ở một góc phòng học, cho nên cậu chưa bao giờ rời khỏi lớp vào các giờ nghỉ, cùng bạn bè đi mua đồ ăn vặt ở nhà ăn.
Vậy mà hôm nay, cậu đột nhiên bị Lạc Trường Châu vội vội vã vã kéo ra khỏi phòng học, lúc ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ đến chói mắt, Úc Bùi không thể không giơ tay lên chắn lại tia nắng rọi xuống mặt cậu, sau khi thích ứng với ánh sáng này, cậu mới chậm rãi bỏ tay xuống.
Kế hoạch dạy học của cấp ba Nam Hoa nói lỏng lẻo thì không đúng, mà nghiêm thì cũng chưa đến mức nghiêm. Học kỳ đầu của lớp 12, trường đã áp dụng chế độ "có cuối tuần không nghỉ hè"
- tức là lớp 11 vừa kết thúc, học sinh sẽ trực tiếp học thẳng lên lớp 12, chỉ có cuối tuần, không có nghỉ hè.
Bây giờ ba tháng cũng sắp trôi qua rồi, mùa xuân đã kết thúc, thời gian nóng nực nhất của mùa hè cũng sắp đến. Nhưng bởi vì đây là phương Nam, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm khá lớn, sáng sớm còn có gió lạnh hiu hiu, mặt trời vừa ló dạng, rất nhiều học sinh đã bắt đầu cởi áo khoác, chỉ mặc áo cộc tay đi lại trong sân trường.
Lúc trước Úc Bùi ngồi trong phòng học không cảm thấy nóng, đi ra ngoài phơi dưới mặt trời một lúc, cuối cùng cậu mới nhận ra mùa hè của Nam Thành lại tới nữa rồi.
Cậu nhỏ giọng thì thầm: "Mùa hè đến rồi..."
"Đúng vậy." Lạc Trường Châu đi bên cạnh cậu, vừa tới dưới ánh sáng mặt trời thì thả tay cậu ra, nghe vậy cười nói, "Các bạn học cũng bắt đầu mặc áo cộc tay, thế mà hằng ngày tớ vẫn mang túi sưởi đi cho cậu."
Úc Bùi nhìn bóng của cậu và Lạc Trường Châu quấn quýt chồng lên nhau trên mặt đất, nhỏ giọng nói: "Nhưng tay của tớ vẫn rất lạnh ấy."
"Tớ biết mà." Lạc Trường Châu vẫn cười, "Ngày mai cũng mang cho cậu."
Úc Bùi cúi đầu, ở nơi Lạc Trường Châu không nhìn thấy mím môi len lén nở nụ cười, dáng vẻ kia như chuột nhỏ nửa đêm chuồn ra ngoài tìm mật ăn, vẻ mặt thỏa mãn xoa cái bụng ăn no tròn xoe.
"Lúc này ở nhà ăn chắc chắn có nhiều người lắm." Lạc Trường Châu nhìn đám học sinh náo nhiệt ở nhà ăn cách đó không xa hỏi, "Cậu muốn ăn gì?"
Úc Bùi nhón nhón chân nhìn về phía trước: "Ừm... Bánh mì socola đi."
Lạc Trường Châu nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn cậu, bất đắc dĩ cười nói: "Cậu đúng là thật sự rất yêu đồ ngọt đấy."
Một đứa con trai mà lại thích ăn đồ ngọt, điều này cũng chẳng vẻ vang gì cho lắm. Úc Bùi bị hắn nhìn đến đỏ ửng hai tai, nhưng vẫn kiên cường đón nhận ánh mắt của Lạc Trường Châu, đứng đắn nói: "Đồ ngọt có thể khiến tâm trạng người ta tốt hơn nha."
Ai ngờ Lạc Trường Châu nghe lời của cậu cũng không phản bác, còn gật đầu đáp: "Cái này đúng đó, vậy tớ cũng sẽ ăn chút gì đó ngọt ngọt."
Chờ tới khi thật sự đi đến quầy hàng trong nhà ăn, Úc Bùi mới phát hiện nhà ăn không phải đông một cách bình thường. Lần đầu tiên cậu tới nơi này, thậm chí còn chả biết bánh mì socola cậu muốn nằm ở đâu, mà giá đồ ăn vặt phía trước chật ních người, cậu muốn ngẩng đầu lên nhìn cũng chẳng được.
Thế nhưng nhiều người thì cũng có chỗ tốt, ít nhất là trong thời khắc này, Úc Bùi bị chen đến gần như dính sát rạt vào trước ngực Lạc Trường Châu. Bởi khoảng cách gần như vậy mà tim cậu nhảy lên bùm bùm, hô hấp đều đặn cũng trở nên hơi khó khăn, cũng không biết là do không khí ngột ngạt trong nhà ăn, hay là bởi vì mùi sữa tắm hương gỗ nhàn nhạt trên người Lạc Trường Châu.
"Bánh mì socola ở bên kia kìa, tớ nhìn thấy rồi." Giọng nói của Lạc Trường Châu truyền đến từ trên đỉnh đầu cậu, Úc Bùi thuận theo hướng hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy bánh mì socola ở trên giá thứ ba.
"Cậu đi lấy bánh mì đi." Lạc Trường Châu vỗ vỗ cánh tay của cậu, "Tớ qua bên kia lấy kem que."
"Ừm." Úc Bùi gật gật đầu, chầm chậm len vào dòng người đi về phía bánh mì socola của cậu.
Thật vất vả mới lấy được bánh mì socola trên giá đồ ăn vặt, Úc Bùi xoay người nhìn về phía Lạc Trường Châu, muốn xem hắn đã lấy được kem que hay chưa, thế nhưng lần xoay người này, Úc Bùi lại ngây ngẩn cả người.
Bởi vì vị trí trước đây của cậu
- trước ngực Lạc Trường Châu có một nữ sinh khác đang đứng ở đó, ngoại trừ nữ sinh kia, bên cạnh hắn cũng có rất nhiều bạn học nữ vây quanh.
Úc Bùi biết những nữ sinh kia đều cố ý tới gần hắn. Người thích Lạc Trường Châu trừ cậu ra, thì còn rất nhiều người khác. Những người này đều giống như cậu, đều cố gắng đến gần hắn, cho dù là vài giây ngắn ngủi, hay mấy centimet nhỏ bé.
Nhưng... Nhưng...
Lần đầu tiên Úc Bùi có suy nghĩ ích kỷ như vậy, muốn Lạc Trường Châu chỉ là của một mình cậu thôi... Khoảng cách bên cạnh hắn, người đứng trong lồng ngực hắn, đều chỉ là cậu.
Nhưng bây giờ, vị trí vốn nên "thuộc về" cậu, lại bị những người khác chiếm cứ. Cho dù cậu nhìn thấy Lạc Trường Châu nhăn chặt mày, hiển nhiên là không thích những người đến gần này, nhưng trong lòng Úc Bùi vẫn như đổ một vò dấm chua xưa cũ, chua xót và đau đớn, đến cả bánh mì socola cầm trong tay cũng bị cậu bóp đến biến dạng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!