Chương 28: Đấy là thích

Tất nhiên Úc Bùi sẽ nói: "Thích ăn lắm!" rồi.

Lạc Trường Châu nghe vậy thì gật gật đầu, để đũa xuống, lấy một quyển sổ nhỏ trong cặp ra rồi bắt đầu viết.

Úc Bùi hỏi hắn: "Trường Châu, cậu viết cái gì thế?"

"Thực đơn đó." Lạc Trường Châu không ngẩng đầu lên đáp lời, "Không phải cậu bảo cậu thích ăn mễ tuyến à? Tớ ghi lại cách làm, rồi bao giờ rảnh tớ sẽ làm cho cậu ăn."

"Cậu, cậu muốn làm cho tớ ăn á?" Úc Bùi líu cả lưỡi, chỉ bởi vì Lạc Trường Châu nói sau này muốn nấu cơm cho cậu ăn.

Lạc Trường Châu ngước mắt, hơi cong khóe môi nhìn cậu: "Ừm."

Úc Bùi đối diện với ánh mắt của hắn, hai tai dần dần đỏ lên, rũ mắt xuống nhỏ giọng nói: "Nhưng nồi mễ tuyến này có khả năng là công thức độc quyền của người ta đó, sao cậu lại biết được?"

Lạc Trường Châu lúc này đã ghi xong gia vị và nguyên liệu, vừa cất bút đi vừa nói với Úc Bùi: "Không cần biết nó là gì, tớ chỉ cần ăn một lần thôi là đã biết có những nguyên liệu gì rồi, chẳng qua muốn làm ra món có mùi vị giống y đúc thì phải thử nhiều lần mới được."

"Lợi hại như vậy luôn!" Úc Bùi thở dài nói, "Tớ còn tưởng năng lực như này chỉ có mấy nhân tài trong phim ảnh mới nắm giữ cơ ấy."

Lạc Trường Châu nghe vậy liền cười cười với cậu, rồi chỉ chỉ sợi mễ tuyến trong bát cậu nói: "Cho nên cậu nhất định phải ăn thật ngon, nhớ kỹ mùi vị mễ tuyến này. Sau đó chờ đến lúc tớ làm cho cậu, cậu cũng sẽ biết là mùi vị không giống."

"Ừm." Nhiệt độ nơi tai Úc Bùi dần dần lan đến hai gò má, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ gật đầu đáp.

"Đúng rồi." Giây sau Lạc Trường Châu lại mở khóa kéo của ba lô, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp trong suốt bằng acrylic, "Cái này tặng cậu."

Trong hộp là một chậu cây Tagimacia. Hiển nhiên là nó đã được chăm sóc rất tốt, cành lá xum xuê đã điểm mấy nụ hoa hồng hồng, chụm lại vào nhau rất dễ thương.

Úc Bùi ôm thử chiếc hộp này, phát hiện trọng lượng không nhẹ, cậu kinh ngạc hỏi Lạc Trường Châu: "Trường Châu, cậu vẫn cứ luôn đeo cái chậu hoa này sao?"

"Đúng thế." Lạc Trường Châu gật gật đầu nói.

"Nó nặng thế này, cậu có thể đưa cho tớ sớm hơn chút." Úc Bùi nhẹ nhàng nhăn mày lại, rất đau lòng Lạc Trường Châu phải đeo nó đi một đoạn đường dài, "Cậu còn đạp xe đèo tớ nữa chứ, cậu có mệt không?"

"Cũng bởi vì nó nặng nên tớ không muốn đưa cho cậu sớm như vậy." Lạc Trường Châu nhìn cậu, rất nghiêm túc nói.

Úc Bùi đối diện với đôi mắt màu xanh lam thâm thúy của hắn, nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt, cảm thấy tim mình như nhũn ra, giống như ăn viên kẹo cậu thích nhất, cả người đều đắm chìm trong sự ngọt ngào, nhưng cậu chỉ có thể nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trường Châu..."

Lạc Trường Châu cười, sau đó lần thứ tư trong ngày hôm nay nắm tay Úc Bùi, nhẹ nhàng đặt lên cái hộp để chậu hoa Tagimacia: "Sau này bé nó giao cho cậu chăm sóc nhé. Nó tượng trưng cho cuộc sống mới, cho nên không cần biết quá khứ ra sao, sau này nhất định mỗi ngày A Bùi trải qua đều cực kỳ vui vẻ."

Lạc Trường Châu không cố gắng đi hỏi thăm quá khứ của Úc Bùi, nhưng không phải vì thế mà cái gì hắn cũng không biết. Thái độ của các bạn học đối với Úc Bùi lúc mới khai giảng và những đoạn đối thoại của bọn họ, cả việc Úc Bùi xa cách với bạn cùng lớp, những manh mối này đều hết sức rõ ràng, không cần đi thám thính cũng có thể biết. Chẳng qua tất cả đều đã là chuyện quá khứ rồi, chỉ cần Úc Bùi bằng lòng, sau này mỗi ngày hắn đều sẽ bầu bạn với cậu.

Úc Bùi được Lạc Trường Châu nắm tay đặt lên hộp Tagimaucia, thế nhưng thời khắc này, trong đầu của cậu không có bất kỳ ý nghĩ kiều diễm gì. Cậu chỉ lẳng lặng nhìn nụ hoa màu đỏ trong chiếc hộp trong suốt, viền mắt cũng dần dần chua xót đỏ lên.

Thật ra cậu chẳng thích khoa học tự nhiên một xíu nào, cậu thích khoa học xã học, thích đọc những câu văn ấm áp tràn đầy sức mạnh, nhưng cậu lại cố tình chọn khoa học tự nhiên.

Nếu như trước đây, cậu tuyệt đối sẽ không tin tưởng cụm "Khổ tận cam lai" (1) sẽ xuất hiện trên người mình, cậu luôn cảm thấy cuộc đời của mình chỉ có một màn u ám, không dõi thấy dù chỉ một chút ánh sáng.

Vậy mà tới khi Lạc Trường Châu xuất hiện, cậu mới hiểu được, thì ra trên thế giới này thật sự có một người như vậy, khiến cậu cam tâm tình nguyện cảm thấy nửa đời trước chịu khổ là để chờ đợi sự xuất hiện của hắn, rất đáng để trải qua.

Úc Bùi cúi đầu, cậu rất muốn khóc, nhưng cậu lại liều mạng hít sâu, đè lại sự chua xót nơi lồng ngực và hốc mắt, bởi vì cậu không thể khóc, cậu phải cười mới đúng. U ám trong cuộc đời cậu đã rút lui, cậu chẳng có lý do gì để rơi lệ lần thứ hai cả, giống như ngôn ngữ của Tagimaucia -

Nước mắt đại diện cho sinh mệnh mới.Lúc Trương Canh tới đón Úc Bùi, trời cũng đã sẩm tối.

Trăng khuyết lẻn ra khỏi màn sân buổi tối, treo mình trong một góc nơi bầu trời rộng, ở phía xa kia, một vài ngôi sao thấp thoáng, toàn bộ Nam Thành đều bao trùm một bầu không khí yên tĩnh.

Nhưng bởi vì đồng phục cấp ba Nam Hoa là màu đỏ cực kỳ bắt mắt, cho nên ngay khi Trương Canh vừa lái xe tới đầu Hẻm ẩm thực đã nhìn thấy Úc Bùi. Trong ngực cậu ôm một cái hộp trong suốt, đứng bên cạnh một thiếu niên vóc dáng to cao, không biết thiếu niên thủ thỉ với cậu điều gì, mà sau đó cậu liền nở nụ cười.

Cười đến hai mắt cong cong, tựa như trăng khuyết phía chân trời, sáng ngời lại dịu hiền.

Trương Canh chưa từng nhìn thấy một Úc Bùi cười đến như vậy. Trước ông, tài xế lái xe cho nhà họ Úc là một vị khác, nhưng mấy năm trước người kia đã về hưu, đổi thành ông đến lái xe cho nhà họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!