Chương 27: Con đường gấm hoa - Chương 27: Lạc Trường Châu dắt tay mình

Lời nói này của Lạc Trường Châu khiến Úc Bùi có cảm giác như một con mèo dễ thương đang nằm trong lòng cậu, hết lần này đến lần khác lấy đầu đuôi cào vào tim cậu và dụ dỗ cậu hết mực, nhưng chưa tới lúc tan học thì Lạc Trường Châu chưa nói cho cậu biết.

Úc Bùi cảm thấy rằng đây đáng lẽ phải là năm cuối cấp đầy lo lắng, buồn tẻ và vô vị trong mắt các bạn cùng lớp. Nhưng kể từ khi gặp Lạc Trường Châu, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Cậu bắt đầu mong đợi mỗi ngày đi học nhìn thấy người này, ngày ngày nhìn người này nở nụ cười với mình, ngày ngày tự hỏi hôm nay liệu người này có mang đến bất ngờ gì cho mình hay không.

Hôm nay, vì Lạc Trường Châu mà cảm giác thèm ăn của Úc Bùi được cải thiện đáng kể. Đến khi tiết học cuối cùng còn 5 phút nữa, cậu cất cặp sách đi, xoay người, ngồi trên ghế và bồn chồn nhìn giáo viên dạy ngữ văn trên bục giảng.

Có rất nhiều học sinh trong lớp đang hồi hộp chờ đến giờ tan học như cậu, dù sao thì đây cũng là tiết học cuối cùng, và ai cũng mong được về nhà càng sớm càng tốt sau khi tan học.

Thầy Hoàng dạy Văn tuy thị lực kém nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí nôn nao trong lớp, thầy thở dài, chậm rãi nói: "Chao ôi, có thể giữ được thân thể mọi người, nhưng lại chẳng nắm được lòng các bạn, hôm nay dừng tại đây thôi, tan học sớm vài phút đi. "

Ngay khi thầy Hoàng vừa dứt lời, bọn học sinh đã reo hò: "Lão Hoàng, chúng em yêu thầy!"

Thầy Hoàng mỉm cười gật đầu và rời khỏi lớp với tập bài thi trên tay. Sau khi thầy rời đi được vài giây, lớp học vốn đông đúc trong nháy mắt đã trống hơn nửa.

Úc Bùi cầm cặp sách, nhìn Lạc Trường Châu đang cố ý chậm rãi thu dọn đồ đạc, trong lòng có chút sốt ruột nhưng không dám thúc giục, chỉ nhẹ giọng nói: "Trường Châu, tan học rồi nè, cậu có thể nói cho tớ biết lát nữa mình đi ăn gì được không?"

Lạc Trường Châu mỉm cười, lắc đầu nói: "Vẫn chưa được."

Ngay lúc hắn vừa dứt lời, cậu nhóc sốt ruột chờ đợi hồi lâu lập tức mở to mắt, hỏi như lên án hắn: "Tại sao vậy?"

Lạc Trường Châu lúc này đã thu dọn xong cặp sách, khoác lên vai mình, sau đó dùng tay kéo tay áo Úc Bùi, dắt cậu ra ngoài phòng học: "Đi thôi, đến nơi cậu sẽ biết."

Úc Bùi không nói nữa, bởi vì mọi sự chú ý của cậu đều đang tập trung vào đoạn ống tay áo mà Lạc Trường Châu đang nắm của mình.

Ngay hôm đầu tiên Lạc Trường Châu chuyển đến đây, Úc Bùi đã phát hiện ngón tay của hắn cực kỳ mạnh mẽ, móng tay được cắt sửa thành hình bán nguyệt gọn gàng, thời điểm cầm bút trông rất đẹp, cậu còn lén xem vài lần.

Thế mà một đôi bàn tay như tác phẩm nghệ thuật ấy đã viết tên của cậu, ghi bài cho cậu, đưa cho cậu túi chườm nóng, lại cầm gia dụng và làm cho cậu những chiếc bánh trứng ngon lành, và thậm chí còn nắm lấy tay cậu.

Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật

- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Úc Bùi tụt lại phía sau Lạc Trường Châu vài bước, cậu nhìn bàn tay của Lạc Trường Châu, mím nhẹ môi, năm ngón tay giấu trong tay áo cuộn lại, như thể có thể lưu giữ lại nhiệt độ mà người kia để lại trên tay cậu ngày ấy.

"Mau ngồi lên nào." Sau khi Lạc Trường Châu lên xe, hắn tự tin xoay người, vỗ vỗ ghế sau.

"Ồ ồ." Úc Bùi hồi phục lại tinh thần trong ký ức ngày đó, đỡ eo Lạc Thường Châu ngồi vào ghế sau.

Nhưng không biết tại sao, hắn vốn dĩ đang lái xe vững vàng lại đột nhiên loạng choạng một cái, lao về phía trước. Úc Bùi ngồi phía sau bám không chắc, lập tức ôm chặt eo Lạc Trường Châu, dán vào lưng hắn.

Vòng eo dưới cánh tay cậu rắn chắc và mạnh mẽ, chóp mũi thoang thoảng mùi trầm hương của gỗ mun

- đây là mùi đến từ trên người Lạc Trường Châu. Úc Bùi ôm eo Lạc Trường Châu, áp mặt vào lưng hắn. Trong tai của cậu tràn ngập tiếng tim đập "Thịch thịch" vang dội. Cậu không biết đây là nhịp tim của mình hay là nhịp tim của Lạc Trường Châu. Tất cả những gì cậu biết lúc này là cậu và Lạc Trường Châu đang dựa cực kỳ gần, gần tới mức trái tim hai người như nhảy ra khỏi lồng ngực, quấn quýt với nhau, ngay cả tần số tim đập cũng trùng khớp hoàn mỹ tới như vậy.

"Cậu không sao chứ?" Lúc này, Lạc Trường Châu thả tay xuống từ trên ghi đông, nhẹ nhàng che lên mu bàn tay của cậu, "Tay cậu lạnh quá."

Khi ngón tay cậu được lòng bàn tay ấm áp của Lạc Trường Châu bao phủ, Úc Bùi sững sờ một lúc, nhưng thay vì thu tay lại, cậu lại nhẹ nhàng rời khỏi lưng của Lạc Trường Châu, ôm eo hắn ngồi vững lại, rồi thì thầm: "Không có chuyện gì."

"Không có chuyện gì là tốt rồi. Vậy cậu ngồi vững nhé, chúng ta đi tiếp."

Nhiệt độ ấm áp rời đi, ngón tay lại trở nên lạnh lẽo, hết thảy cảm xúc của Úc Bùi dường như cũng rời đi theo nhiệt độ kia. Cậu lơ đãng "ừm" một tiếng, đến khi nhìn thấy những người đi bộ ở ven đường, cậu mới chợt nhớ ra đây là đang ở trường học.

Nhận ra điều này khiến Úc Bùi hoảng sợ, nhanh chóng rút bàn tay đang ôm eo Lạc Trường Châu ra, thay vào đó, cậu dùng hai ngón tay giữ quần áo trên người hắn.

Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy một vài nam sinh cùng đi một xe chạy ngang qua mình, Úc Bùi phát hiện thực ra cũng có rất nhiều nam sinh cũng ôm eo người trước mặt khi bạn mình đang chạy xe đạp. Đó cũng chẳng phải chuyện gì đáng ngạc nhiên cho lắm, vừa rồi cậu phản ứng như vậy, có thể là do cậu mới vừa chột dạ.

Về phần chột dạ cái gì, Úc Bùi cũng không biết, cậu có thể cảm giác được mình đang tiến gần một bờ vực nguy hiểm, mà hai bên đều là ngõ cụt không thể lui. Cậu chỉ có thể dọc theo vực thẳm không có tận cùng đi về phía trước, bởi vì phía bên kia vực sâu, mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của Lạc Trường Châu.

"Cậu có biết đây là đâu không?" Giọng nói trầm thấp và dễ chịu của Lạc Trường Châu vang lên trên đầu Úc Bùi.

Úc Bùi hoàn hồn, ngước mắt lên liếc nhìn xung quanh rồi ngạc nhiên nói: "Đây là... Đường mòn Jindai?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!