Chương 9: (Vô Đề)

"Chuyển Phát Nhanh" sốt ruột chạy vòng quanh, sủa gâu gâu với ba người vừa ngã xuống.

Hoắc Y Na đẩy Lâm Tri Ngôn và Thành Dã Độ ra, một cô gái yếu đuối lại có lực tay mạnh đến vậy đúng là hơi bất ngờ.

"Sao chỗ nào cũng có mặt cô vậy hả! Mắc mớ gì tới cô? Ai cần cô quan tâm đ ến sống chết của tôi? Cô là Thánh Mẫu hay sao, cô nghĩ cô cứu được ai?"

Cô ta nhìn chằm chằm Lâm Tri Ngôn, đưa ra hàng loạt những câu hỏi với giọng điệu gần như hét lên.

Không có sự sung sướng vì sống sót sau tai nạn mà chỉ có sự căm tức đến vô bờ.

Lâm Tri Ngôn lập tức hiểu ra: Sự cố vừa rồi không phải do phanh tay của xe lăn mất kiểm soát, mà là do Hoắc Y Na cố ý gây ra.

Cô nhớ đến một khách hàng mà mình từng chăm sóc ở viện dưỡng lão, đó là một bà lão khoảng chín mươi tuổi, bà ấy có ba đứa con nhưng chẳng bao giờ thấy mặt, sự chăm sóc duy nhất mà bà ấy nhận được là dịch vụ hỗ trợ tắm rửa một tháng một lần được đặt trước.

"Bà sắp đi rồi."

Đây là câu cửa miệng của bà ấy, đến cả những hơi thở dài cũng chất chứa đầy vẻ xưa cũ tuổi xế chiều. Bà ấy nói "già mà không chết ắt sẽ loạn", bà ấy đối diện với cái chết bằng thái độ bình thản như chào đón một người bạn thân thiết sau bao ngày chờ mong sau khi nhìn thấu tình người ấm lạnh trên đời.

Nhưng Hoắc Y Na lại khác, cô ta còn trẻ mà đã có sự tuyệt vọng mãnh liệt như vậy.

"Cô cũng khiếm khuyết mà, cô phải hiểu tôi mới đúng chứ! Sao cứ suốt ngày đối đầu với tôi vậy hả? Vì sao trên đời này ai cũng muốn chống lại tôi vậy hả!"

Cảm xúc của Hoắc Y Na càng ngày càng mất kiểm soát, cô ta ôm mặt nghẹn ngào, cuộn người lại trên xe lăn: "Như thế này rồi còn sống để làm gì nữa đây?"

"Cô Nana!"

Quan Thiến ôm áo choàng nhung dê chạy đến, hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng dưới sườn dốc: "Ôi trời ơi! Có chuyện gì vậy?"

Trong tiếng thét chói tai, tình hình trở nên hỗn loạn.

Trên phòng sách ở tầng hai, một tay Hoắc Thuật đỡ trán, đáy mắt phản chiếu ánh sáng xanh nhạt trên màn hình máy tính.

Con trỏ chuột đang chỉ vào một tệp tài liệu mã hóa, ngày chỉnh sửa gần đây nhất đã là ba năm trước.

Ngón tay thon dài đánh bàn phím, tạo một tệp mới: Experimental Samples 003.

Mẫu thí nghiệm số 003.

Dưới tầng chợt vang lên tiếng động, Hoắc Thuật tắt màn hình rồi đứng dậy đi xuống.....

Vì có Lâm Tri Ngôn và Thành Dã Độ đỡ phía dưới nên Hoắc Y Na không bị thương.

Nhưng Quan Thiến lại vì thế mà hoảng sợ, tự nhận bản thân không làm tròn trách nhiệm nên liên tục xin lỗi Hoắc Thuật.

Hoắc Thuật nhíu mày, khi bị ánh mắt lạnh nhạt ấy liếc nhìn, bờ vai Hoắc Y Na run rẩy thấy rõ.

Cô ta cúi đầu rất thấp, không ngừng cạy móng tay, dường như không muốn cho người khác biết cô ta đã làm gì với chiếc xe lăn. Nhưng nếu như không nói sự thật thì sợ rằng lỗi không làm tròn trách nhiệm chăm sóc sẽ đổ lên đầu cô y tá vô tội.

Lâm Tri Ngôn chần chờ giây lát rồi đánh chữ vào máy chuyển đổi giọng nói.

[Hình như vừa nãy do phanh tay của xe lăn không ăn nên đã xảy ra một vài sự cố nhỏ, cũng may là không sao]

Hoắc Y Na chợt nhìn lên, cô ta không ngờ Lâm Tri Ngôn lại giấu bí mật này giúp cô ta.

"Đúng vậy, đúng vậy! Rõ ràng lúc tôi giữ xe đã phanh lại rồi, chắc chắn do xe lăn bị hỏng."

Quan Thiến vội vàng phụ họa nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi: "May mà cô Lâm và bạn kịp thời cản chiếc xe lăn mất khống chế lại, nếu không hậu quả thực sự rất khó lường."

Hoắc Thuật nhìn Thành Dã Độ đang giúp đẩy xe lăn, ánh mắt anh dời sang chỗ Lâm Tri Ngôn, sau đó dừng lại giây lát trên khuỷu tay bị trầy da của cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!