Chương 7: (Vô Đề)

Bởi vì nội tâm quá nhạy cảm nên không dám đối mặt với khiếm khuyết.

"Cái quái gì thế? Làm như cô hiểu tôi lắm đấy."

Hoắc Y Na mặt thì giễu cợt, nhưng bàn tay dưới lớp bọt xà phòng lại bất giác sờ đến chỗ sần sùi, lồi lõm dưới thắt lưng. Vết sẹo trên đùi càng lộ rõ, rất xấu xí, rất đáng sợ.

Bình thường nếu bị nói đúng nỗi lòng, Hoắc Y Na đã xù lông nổi đoá lên từ lâu, nhưng đôi mắt của cô gái câm quá trong sáng thuần khiết, suốt ngày cười không có chút tối tăm nào, khiến cô ta không giận nổi.

Cô ta hưng phấn giơ tay véo một cái vào cánh tay của Lâm Tri Ngôn.

Đau quá!

Lâm Tri Ngôn vừa mới ngẩng đầu lên thì Hoắc Y Na lại véo thêm cái nữa vào cánh tay cô, như thể tìm được một món đồ chơi mới: "Không phải chứ, thế này mà cũng chịu đựng không kêu lên được á?"

"…"

Lâm Tri Ngôn tóm lấy cổ tay Hoắc Y Na, dùng tay còn lại túm thật mạnh chiếc áo tắm dài dưới lớp bong bóng xà phòng xuống dưới.

Cơ thể Hoắc Y Na không tự chủ được trượt xuống dưới, cô ta hoảng hốt hét lên, vội vàng lấy tay bám vào thành bồn tắm.

Lâm Tri Ngôn gõ chữ bằng một tay thật mạnh: [Cô Lâm, tôi không phải là đất xét, cao su, rất đau đó! Tôi sẽ mặc kệ cho cô ở trong bồn tắm, tự cô nghĩ cách đứng lên đi.]

"Cô dám à?" Hoắc Y Na thở hổn hển. 

Lâm Tri Ngôn nhướn mày: Xa nhập kiệm nan*, cô cứ thử mà xem.

* Xuất phát từ câu nói Do nhập kiệm xa dịch, do xa nhập kiệm nan trong "Huấn Kiệm thị khang" của Tư Mã Quang, ý muốn nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị, gian khó chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống dễ dàng xa hoa giàu có rồi thì khó mà chuyển về cuộc sống khó khăn, tiết kiệm được.

Hai người trừng mắt nhìn nhau một phút, Hoắc Y Na mím môi hoàn toàn an phận. 

……

Những đám mây u ám giăng kín đỉnh đầu, vừa qua mười tám giờ mà sắc trời đã gần như tối đen.

Dưới ánh đèn sáng rực, Hoắc Thuật bước vào nhà, tiện tay cởi áo khoác đặt trên lưng ghế, sau đó cầm một khối rubik hình kim tự tháp ngồi xuống ghế sô pha, từ từ xoay chuyển.

Đây là thói quen của anh, khối rubik cấp thấp này không hề khó với anh nhưng lại rất phù hợp để tĩnh tâm.

Ông cụ ở Sơn Thành có một phần tài sản, chiều nay là lần đầu tiên anh đến công ty, gặp rất nhiều khó khăn. Không cần động não cũng biết là ai ra lệnh…

Người con vợ cả ở Thủ đô kia cuối cùng cũng không ngồi yên được nữa rồi.

Tiếng chuông vang lên, trên màn hình điện thoại xuất hiện một tấm ảnh đại diện chú hề dễ thương.

Đây là chiếc điện thoại di động khác của Hoắc Thuật, đường dây chuyên dụng đã được mã hoá, tin nhắn được gửi đến chỉ có thể là từ đám tâm thần của viện nghiên cứu M tại nước ngoài.

Hoắc Thuật thoải mái dựa người vào ghế, một tay anh ấn vào màn hình, tin nhắn của Vincent ngay lập tức hiện ra.

[Tôi cược với Alfio, cược cậu về nước sống không quá ba tháng. Vậy nên Shu này, cậu chết chưa đấy?]

Hoắc Thuật nhướn mày, ánh sáng từ màn hình chiếu vào ánh mắt anh một tia sáng lạnh lẽo.

Một tay ôm trán, một tay cầm điện thoại, anh uể oải gõ câu trả lời bằng tiếng Anh: [Xin lỗi nhé, làm cậu thất vọng rồi.]

[Hahahahaha còn sống à? Chậc, vậy thì tiếc quá!]

Bên kia tiếc rẻ: [Nhưng chúng tôi vẫn không hiểu, tiền cậu kiếm được cả đời tiêu không hết, sao phải về nước làm việc xấu làm gì? May mà thu thập thông tin rồi đấy, ông anh kia của cậu có vẻ khó đối phó thật đấy! Shu, bây giờ hẳn là cậu đang sống rất khổ sở nhỉ?]

[Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có chấp niệm với tiền bạc, chỉ là không chịu cảnh người khác cướp của mình được thôi.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!