Hoắc Y Na có hơi nhớ chú chó chăn cừu Đức của mình nuôi ở nước ngoài. Cô ta đã nuôi nó mười một năm, nó đã chết già trước khi cô ta về nước.
Thấy người đẹp đang thẫn thờ Lâm Tri Ngôn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, lấy một tờ đơn đăng ký của khách hàng ra, nhanh chóng gõ chữ, chuyển chủ đề cực kỳ mượt.
[Đúng rồi, tôi có một tờ mẫu đơn cần đăng ký trước. Cô tên là gì vậy?]
"Hoắc Y Na."
Giọng nữ lạnh lùng vang lên, mang theo một chút giọng khẩu âm, tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm.
Vừa nói xong là Hoắc Y Na cứng đờ. Đúng là bị bỏ bùa rồi, sao mình phải đáp lại cái con nhỏ câm không biết ở đâu ra này chứ?!
Lâm Tri Ngôn cũng sững sờ.
Ơ, người đẹp cũng họ Hoắc?
[Xin lỗi cho tôi hỏi một chút, anh Hoắc, Hoắc Thuật là gì của cô ạ?]
"Là người cùng một bụng mẹ chui ra với tôi."
Hoắc Y Na không khỏi chế giễu nói. Dù gì cũng đã mở miệng, cô ta cũng không ngại nói móc thêm hai câu: "Sao thế? Anh ta sắp xếp cô đến cười nhạo tôi à? Ngay cả quan hệ của chúng tôi là gì cũng chưa nói với cô?"
Hai người họ vậy mà là anh em ruột ư?!
Lâm Tri Ngôn cảm thấy xấu hổ vì suy đoán trước đó của mình. Nhưng cũng đâu thể trách cô được! Thật sự là khí chất của hai người họ quá khác nhau, em gái lạnh lùng xinh đẹp như búp bê, anh trai nhìn có vẻ là người có tính cách dịu dàng, bình tĩnh…
"Không phải cô cho rằng anh ta là bạn trai tôi đấy chứ?"
Hoắc Y Na nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Lâm Tri Ngôn, giọng điệu bỗng trở lên sắc bén.
Lâm Tri Ngôn chột dạ nhìn sang chỗ khác, cúi đầu viết liên tục, không ngờ lại mắc kẹt ở một chữ. Cô chau mày chọc phần thân bút vào cằm.
Rốt cuộc là chữ "Y" nào nhỉ?
Hoắc Y Na thở hổn hển, giật phăng giấy bút của Lâm Tri Ngôn, loáng một cái đã ghi xong tờ bảng biểu, sau đó ném vào lòng Lâm Tri Ngôn.
"Được rồi, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành!"
Hoắc Y Na vừa đẩy xe lăn vào phòng tắm, vừa cởi dây áo lót. Dùng một tay cởi mãi mà không được làm cô ta dần bực mình, muốn ném đồ cho hả giận.
Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng lại gần, đầu ngón tay vừa định chậm vào tấm lưng gầy của Hoắc Y Na thì ngay lập tức cô ta xù lông hét lên: "Con mẹ nó cô đừng có chạm vào tôi!"
Không nhìn rõ thao tác của Lâm Tri Ngôn ra sao mà dây áo lót đang siết chặt của Hoắc Y Na tạch một cái văng ra. Chớp mắt nhẹ nhàng hơn hẳn, dường như cả linh hồn cũng được giải phóng…
???
Cô ta làm bằng cách nào vậy? Đây là kiểu cởi áo lót của tên cặn bã nào thế?
Hoắc Y Na trợn tròn mắt, thở hồng hộc nhìn Lâm Tri Ngôn.
Lâm Tri Ngôn vẫn giữ nụ cười thân thiện trên môi. Làm người phụ trách tắm rửa lâu rồi nên cô đã luyện được kỹ năng cởi áo cởi dây thắt lưng rất tuyệt diệu, phải gọi là hết chỗ chê.
"Dù Hoắc Thuật cử cô đến đây làm gì đi chăng nữa, bây giờ cũng đủ rồi. Cô lại đụng vào tôi nữa, tôi giết chết cô!"
Cô Hoắc đanh mặt lại đe doạ. Lâm Tri Ngôn cũng không ép nữa, im lặng điều chỉnh góc độ của vòi sen và độ nóng của nước. Sau khi đặt sữa tắm, dầu gội đầu vào vị trí mà người ngồi cũng có thể giơ tay lên lấy được cô mới rời khỏi khu vực tắm vòi sen.
Xoạch một cái, Hoắc Y Na kéo rèm che thật mạnh.
Sau một loạt những tiếng lách cách vang lên, bên trong cuối cùng cũng truyền đến tiếng nước chảy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!