Lâm Tri Ngôn từng để hai bộ quần áo trong phòng ngủ chính trên tầng hai, nhưng lúc chia tay lại quên mang đi.
Vốn tưởng rằng Hoắc Thuật đã dọn dẹp chúng từ lâu nên cô cũng mang theo thái độ có cũng được, không có cũng được mà mở cửa tủ. Không ngờ bộ quần áo vẫn chỉnh tề treo ở trên giá áo, hoàn toàn không hợp với đống áo khoác sẫm màu của anh.
"Anh vẫn giữ lại quần áo của em."
Hoắc Thuật đã tựa vào cửa từ lúc nào, anh hoàn toàn coi trận cãi nhau vừa nãy là không tồn tại, nụ cười của anh mang tới cho cô một loại ảo giác dịu dàng và mê đắm.
Sau gáy Lâm Tri Ngôn đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hoắc Thuật luôn có thể "bắt chước" chính xác thành dáng vẻ mà người khác thích nhất, mong chờ nhất.
Lúc ở nhà họ Hoắc cũng như vậy, khi Lâm Tri Ngôn mở cửa tủ chọn quần áo, anh sẽ cười tươi đi tới ôm lấy cô từ phía sau. Anh có thể dễ dàng đem năng động của thiếu niên hoà quyện với sự hoang dã của người trưởng thành, anh ngậm lấy vành tai cô, càng ôm càng chặt, càng hôn càng sâu. Anh dần dần mê hoặc cô, muốn khống chế tất cả mọi thứ của cô trong khi cô không có chút biện pháp nào phản kháng lại nó...
Đôi mắt chan chứa tình cảm kia đã từng khiến cô si mê, khi bị anh nhìn chăm chú cô từng cảm thấy như mình đã có được cả thế giới. Nhưng mãi đến sau này khi nhìn thấy số liệu thí nghiệm trong máy tính, cô mới hiểu được sự nồng nàn trong mắt anh chẳng qua chỉ là con dao róc xương để kiểm tra phản ứng của cô.
Ký ức ở khắp mọi nơi, cảm giác bị bao bọc này khiến cô thấy rất khó chịu. Lâm Tri Ngôn hít một hơi thật sâu, cô như muốn vùng vẫy thoát ra khỏi xoáy nước, c ởi quần áo xuống rồi đóng cửa tủ lại.
"Em có thể vệ sinh cá nhân ở phòng vệ sinh chính, bàn chải đánh răng và cốc đều được để ở đó."
Khi Lâm Tri Ngôn đi qua thân hình cao lớn của anh để đến đến cầu thang, Hoắc Thuật mới mở miệng.
Lâm Tri Ngôn vẫn tiếp tục đi, một tay cầm quần áo để thay, một tay thì đặt lên tay vịn, đi xuống tầng.
Dù sao Quan Thiến cũng không có ở đây, cô có thể đến phòng bảo mẫu rửa mặt.
Dường như Hoắc Thuật cũng đoán được điều này nên anh cũng đi tới nói: "Phòng bảo mẫu tạm thời cho dì Trương ở. Hôm nay bà ấy nấu xong quá muộn nên định ngủ ở đây."
Vì vậy Lâm Tri Ngôn liền xoay người đi về phía phòng khách trên tầng ba.
"Tầng ba là chỗ ở của Lạc Nhất Minh, vẫn chưa kịp chuyển đồ đi."
Hoắc Thuật thở dài mỉm cười, vừa như bất lực lại vừa giống như giữ lại: "Cần gì phải phiền phức như vậy Yêu Yêu."
Lâm Tri Ngôn không thèm để ý đến anh, cô kiên quyết đi tuyến đường của mình đẩy phòng tắm bên cạnh phòng chứa đồ trên tầng hai ra. Bên cạnh phòng tắm dành cho khách còn có một phòng ngủ nhỏ không nổi bật.
Bố cục trên tầng hai đã được cải tạo, phòng khách nối liền với thư phòng, phòng ngủ quá rộng rãi của Hoắc Thuật cũng phải chiếm thêm một phòng mới có kết cấu như vậy. Có một khoảng thời gian rất dài Lâm Tri Ngôn cho rằng tầng hai đã không còn phòng khách thừa nào nữa. Mãi đến khi cô đi dạo lung tung ở đây thì mới phát hiện cuối hành lang còn có hai phòng nhỏ và một phòng vệ sinh...
Cô chất vấn Hoắc Thuật sao lại không nói cho cô biết, khiến đêm giao thừa cô phải ngủ chung một giường với anh. Lúc đó Hoắc Thuật chỉ là cười khẽ một tiếng, anh giống như một con hồ ly tinh ranh đang vẫy cái đuôi to của mình.
Dù có ngốc đến đâu thì Lâm Tri Ngôn cũng sẽ không tắm hai lần trên một dòng.
Quả nhiên, sau khi Hoắc Thuật thấy kế hoạch của mình đã thất bại, sắc mặt anh tối sầm lại, mím môi không nói gì nữa.
Sau khi Lâm Tri Ngôn rửa mặt xong, cô liền khóa trái cửa phòng, lấy sạc pin trong túi sạc pin cho điện thoại rồi lập tức cuộn mình vào trong đệm chăn ở phòng khách nhỏ.
Có lẽ căn phòng này đã lâu không có người ở nên dù chăn đệm sạch sẽ, nhưng do lâu ngày không được phơi dưới ánh mặt trời nên lạnh lẽo như đang có tuyết rơi vào đông.
Nhưng so với việc phải ở chung phòng với Hoắc Thuật thì cô thấy căn phòng nhỏ chật chội này lại có vẻ an toàn đáng tin cậy hơn.
Sau khi nằm được một lúc, tay chân cô dần ấm lên, cơn buồn ngủ cũng dồn dập kéo tới.
Trong lúc mơ màng, đèn hành lang ngoài cửa đột nhiên sáng lên, một tia sáng vàng chui vào khe cửa, theo bước chân lướt qua mà lúc sáng lúc tối. Dường như có ai đó lên tầng nói chuyện với Hoắc Thuật ở phòng khách.
Lâm Tri Ngôn đã tháo máy trợ thính xuống nên tất nhiên không nghe thấy. Mà cô cũng lười phải suy nghĩ nên lật người kéo chăn l3n đỉnh đầu, ngủ thiếp đi.
7 giờ sáng, Lâm Tri Ngôn đúng giờ bị đồng hồ sinh học đánh thức.
Cô đẩy chăn ra bối rối một lát rồi mới nhận ra mình đang ở đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!