Chuông Nhỏ từng tỉnh lại một lần. Sau khi uống hai ngụm canh trong tay Lâm Tri Ngôn lại nôn hết ra ngoài.
Trằn trọc hồi lâu mới ngủ thiếp đi.
Lâm Tri Ngôn cũng nằm trên giường chợp mắt một lát. Chưa ngủ được bao lâu đã bị điện thoại trong túi đánh thức.
Cô lấy điện thoại ra, lần này là Ngải Dao gọi tới.
"Cô Lâm, phải làm sao đây, bảo vệ không cho tôi vào? Tôi đợi một tiếng đồng hồ mà không có ai bắt máy, sốt ruột chết mất"
"Công tác an ninh ở đây nghiêm ngặt quá. Họ nói không thể giao đứa nhỏ cho người ngoài, trừ khi là người quen của anh Hoắc… Cô Lâm, nếu thật sự không được thì làm phiền cô tới đây được không?"
Lâm Tri Ngôn đã có linh cảm xấu trước khi nghe điện thoại, nhưng cô không ngờ lại thành hiện thực.
Những phân tích trước đây của cô vẫn quá lý trí. Con người như Hoắc Thuật căn bản không nên dùng suy nghĩ bình thường để suy đoán.
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lúc rồi gõ lên màn hình điện thoại trả lời mình đã hiểu.
Sau khi cúp điện thoại, cô mở WeChat của Quan Thiến lên gửi tin nhắn: [Cô Quan, hai học sinh của tôi tới nhà họ Hoắc gặp người nhận nuôi, đến bây giờ vẫn chưa thấy về nhà. Có thể làm phiền cô cho tôi xem video của mấy đứa nhỏ được không?]
Quan Thiến trả lời: [Tôi đang cùng cô Nana tập phục hồi chức năng ở viện điều dưỡng, mấy hôm nay không ở nhà họ Hoắc. Cô có cần tôi hỏi thăm giúp không?]
Lâm Tri Ngôn: [Được, làm phiền cô rồi.]
Một lúc lâu sau, Quan Thiến gửi hai bức ảnh: Bức ảnh thứ nhất chụp hai đứa trẻ ngồi nghiêm chỉnh trên ghế đẩu trong phòng trà trong nhà họ Hoắc. Phía đối diện là một cặp vợ chồng trung niên mặt mũi hiền lành đang cúi xuống mỉm cười, nói chuyện vui vẻ với bọn trẻ; Bức ảnh còn lại chụp hai đứa trẻ đang ngồi trên đu quay ở khu vui chơi giải trí, giơ hai ngón tay nhìn vào camera.
Quan Thiến: [Trợ lý Chu nói bọn trẻ đều thể hiện rất tốt, đôi vợ chồng đó rất hài lòng. Hai đứa nhỏ hơi nhớ nhà nên trợ lý Chu dẫn bọn nhỏ đến khu vui chơi giải trí bên dưới chơi.]
Lâm Tri Ngôn: [Làm phiền cô Quan chuyển lời tới trợ lý Chu rằng Thái Thái đeo máy trợ thính nên không thể chơi mấy trò chơi tầm cao.]
Gửi xong cô cũng tự cảm thấy buồn cười.
Tại sao lại nói chuyện này với Quan Thiến chứ? Cô ấy cũng chỉ đang kiếm ăn dưới trướng Hoắc Thuật mà thôi, căn bản không có quyền lên tiếng.
Tút tút, điện thoại rung lên.
Cách một lớp màn hình, Lâm Tri Ngôn cũng có thể nhìn ra sự dè dặt của Quan Thiến: […Thật ra, cô có thể nói trực tiếp với anh Hoắc.]
Đúng vậy, Lâm Tri Ngôn có thể trực tiếp chất vấn Hoắc Thuật, nhưng cô không muốn ép buộc mình.
Nhưng trên đời này có rất nhiều thứ không thể vì "không muốn" mà không cần phải đối mặt.
Có lẽ cảm thấy mình đã lỡ lời, Quan Thiến nhanh chóng thu hồi tin nhắn.
Lâm Tri Ngôn nhìn đường cong và con số nhấp nháy trên thiết bị y tế rồi lại nhìn lông mày của Chuông Nhỏ, dù đang ngủ nhưng vẫn nhăn nhó vì đau đớn. Sau khi suy nghĩ một lúc, cô đeo túi lên rồi đứng dậy nhờ y tá chăm sóc Chuông Nhỏ.
Bước ra khỏi cửa tàu điện ngầm, cô chợt nhận ra bầu trời đã chìm vào bóng tối. Những cây hoa giấy ven đường nở rộ thành chùm, trong màn đêm mỏng manh phô diễn sắc xanh tím thanh tao.
Một chiếc ô tô màu đen nháy đèn, thân xe sáng bóng nổi bật giữa làn bụi mù mịt.
"Cô Lâm, đường núi khó đi. Để tôi chở cô đi."
Tài xế nhà họ Hoắc đứng ngoài cửa xe nói với giọng điệu kính trọng.
Hiếm khi thị lực anh ta tốt tới vậy. Ở lối vào trạm tàu điện ngầm có nhiều người qua lại, trời lại tối đen, vậy mà anh ta chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy Lâm Tri Ngôn.
Lâm Tri Ngôn cũng không muốn hành hạ đôi chân của mình nên không suy nghĩ nhiều mà mở cửa sau bước vào. Cô mở điện thoại lên gửi tin nhắn cho Ngải Dao: [Chờ thêm một chút, tôi đến ngay.]
Bên trong nhà họ Hoắc sáng đèn rực rỡ, như thể đang tổ chức một bữa tiệc hoành tráng để chào đón ai đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!