Lăng Phi ngày nào cũng chạy đến chỗ của Lâm Tri Ngôn, có khi nói chuyện đến tận tối, rồi ở lại đấy luôn.
Lâm Tri Ngôn đưa một chùm chìa khóa dự phòng cho cô ấy để cô ấy có thể đến chơi bất cứ lúc nào.
Chín giờ tối, Lâm Tri Ngôn đồng ý lời mời ăn bữa cơm ân tình của Tùy Văn, sau đó trở về căn hộ, nhìn thấy ánh đèn trong phòng từ xa.
Khi bước vào, quả nhiên Lăng Phi đang nằm vắt hai chân trên giường cô, một tay chống cằm, tay kia thì cầm bút cảm ứng vẽ màu xoẹt xoẹt.
"Cục cưng về rồi à?"
Lăng Phi xoay người lại, vắt chân thành hình chữ X, đung đưa trên đất: "Cậu xem giúp tớ màu này đi, có bị tối quá không?"
Lâm Tri Ngôn treo túi xách và áo khoác lên móc treo đồ, cô bước đến, nghiêng đầu nhìn vào giữa màn hình: "Highlight chỗ này cho sáng thêm tí nữa để làm nổi bật sự tương phản sáng và tối."
"Chắc được đấy."
Lăng Phi xoay người dịch sang bên cạnh, để trống một nửa giường, tiếp tục chỉnh sửa từng cái một.
Lâm Tri Ngôn cầm cốc nước ấm nhấp môi một ngụm, ngồi bên mép giường dùng ngôn ngữ ký hiệu: [Phi Phi, cậu sống ở căn hộ cao cấp, phí dịch vụ hàng năm đều rất đắt, sao lúc nào cũng có vấn đề thế?]
"Trời ơi, dạo này tầng trên sửa nhà, ồn chết mất, khiến tớ không thể tập trung vẽ được."
Lăng Phi bĩu môi nói.
Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng mỉm cười, nhưng không vạch trần cô ấy.
Cô biết, Lăng Phi sợ cô buồn vì thất tình, nên mới nghĩ ra cách này để an ủi cô.
"Bé Ngôn, tớ hối hận quá. Lúc đầu tớ không nên giật dây để cậu và Hoắc Thuật yêu nhau."
Lăng Phi lật người dậy, dựa vào thành giường với tư thế người cá: "Trước kia tớ luôn thấy cậu dũng cảm và sáng suốt, quả quyết, chắc sẽ không bị thiệt thòi khi yêu, bây giờ tới mới biết suy nghĩ đó ngu ngốc đến mức nào! Ở góc độ người ngoài cuộc nói như vậy, hoàn toàn là không đặt mình vào vị trí của cậu, cậu không mặt dày bằng tớ, phải dốc hết lòng để yêu anh ta, có tỉnh táo hơn nữa để làm gì chứ?
Chẳng qua chỉ khác nhau ở chỗ đau nhiều và đau ít thôi, nhưng đau ít vẫn là đau."
Lăng Phi cụp mắt xuống, cúi đầu gẩy móng tay: "Tại tớ xui cậu. Sau này tớ mà nói linh tinh nữa, cậu tuyệt đối đừng tin."
[Cái sai của đàn ông thì trách đàn ông, liên quan gì đến cậu?]
Lâm Tri Ngôn vỗ vai Lăng Phi, ra hiệu nhẹ nhàng bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Phi Phi đừng lo quá, lần sau giúp tớ kiểm tra chặt chẽ hơn là được."
Lăng Phi ôm Lâm Tri Ngôn rồi hét lên: "Huhuhu, cưng ơi, cậu đúng là thiên sứ mà! Yên tâm đi, lần sau tớ sẽ lau mắt sạch sẽ rồi giới thiệu một người tốt và uy tín cho cậu! Cậu xứng đáng với những gì tốt nhất, thật đấy!"
[Rồi rồi rồi.]
Lâm Tri Ngôn để cốc nước xa hơn, tránh để nước rơi làm ướt quần áo và chăn.
"Tớ tẩy trang rồi, không muốn ra ngoài đâu, chi bằng đặt đồ ăn khuya đi, chúc mừng bé Ngôn nhà ta được tự do trở lại!"
Lăng Phi nói là làm, cô ấy cầm điện thoại lên, bắt đầu tìm chỗ giao đồ ăn.
Hai người họ tám chuyện một lúc, Lăng Phi đi vào phòng tắm tắm trước, tiếng nước rào rào đi kèm giọng hát lạc quẻ của cô ấy vang lên.
Lâm Tri Ngôn nghe xong bật cười, cô đặt điện thoại xuống, nhìn ra màn đêm thăm thẳm bên ngoài khung cửa sổ một cách say sưa.
Đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên, có chút gấp gáp.
Giao đồ ăn đến nhanh vậy sao?
Lâm Tri Ngôn đứng dậy khỏi giường, xỏ dép lê ra mở cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!