Lạc Nhất Minh suy nghĩ miên man đến mức buột miệng nói ra những lời nói trong lòng.
Lời vừa ra khỏi miệng, anh ấy đã hối hận muốn cắn đứt đầu lưỡi. Thế nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi, người đàn ông đang đọc sách bên cửa sổ đã ngước mắt lên.
Người đó vừa cười vừa hỏi anh ấy với ánh mắt lạnh lùng, thâm sâu: "Vừa rồi, em gọi cô ấy là gì cơ?"
Anh ấy gọi cô là "cô nhóc câm", thất thần đến mức quên mất phải đổi cách xưng hô.
"Không, không có gì... Em nói ba của em! Thật trùng hợp, nói đến ba em mới nhớ ra đã quên béng một chuyện..."
Lạc Nhất Minh thuần thục trốn thoát bằng cái miệng ba hoa, phủi mông chạy như bay.
Hoắc Thuật đóng cuốn sách bằng bìa cứng mạ vàng lại rồi đặt ngón tay lên huyệt thái dương.
Một lúc sau, anh cúi xuống nhặt rubik gương trên bàn trà lên, bắt đầu bấm và xoay nó.
Không biết anh nghĩ đến cái gì mà trên tay mất đi sức nặng, các bánh răng của khối rubik trở nên lỏng lẻo, các phần góc cạnh sắc nhọn rơi xuống đất như những hạt nổ.
Những gờ trắng đen kêu tanh tách rồi lăn xuống dưới chân anh như những khúc xương bị nghiền nát.....
Lâm Tri Ngôn nghỉ ngơi hai ngày rồi xốc lại tinh thần tập trung vào công việc.
Lăng Phi lo lắng cho tình trạng của cô, khuyên cô nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, thiếu đi một ai đó thì trái đất này vẫn quay.
Lâm Tri Ngôn chỉ cười nhẹ rồi trả lời: [Đúng vậy, trái đất này vẫn sẽ tiếp tục chuyển động mà không có ai đó nên tớ càng phải làm việc chăm chỉ và sống thật tốt mới được.]
Người bình thường không có tư cách tự phụ, và Lâm Tri Ngôn cũng không phải kiểu người không thể gượng dậy hay thậm chí quên cả làm việc chỉ vì gặp tổn thương trong tình yêu.
Ngày tháng tưởng như đã trở lại yên bình như xưa, nhưng thỉnh thoảng lúc đi qua cửa căn hộ hay khi một mình ngơ ngác, mở tủ lạnh ra vô tình nhìn thấy những miếng hoành thánh làm bằng tay còn chưa ăn.... Trái tim của Lâm Tri Ngôn vẫn đau như bị kim đâm, cô khó thở không biết làm cách nào để trút hết ra.
Cô ép buộc bản thân phải từ bỏ, ngày tháng sau này còn như vậy, rồi một ngày nào đó sẽ tốt hơn thôi.
Vào tháng tư, tiết trời đang dần ấm lên, sắc xuân tươi đẹp, ánh mặt trời cũng chiều lòng người. Đây là thời điểm rất thích hợp để trút bỏ những lo lắng.
Ba giờ chiều, Lâm Tri Ngôn đến viện dưỡng lão để tắm rửa theo lịch đã hẹn, nhưng hiếm khi không thấy bà Diêm ra ngoài phơi nắng và chơi mạt chược.
[Bà cụ đâu?]
Lâm Tri Ngôn dùng thủ ngữ đơn giản để hỏi nhân viên điều dưỡng đang gấp chăn và quần áo trong sân.
"Đang đi vệ sinh trong nhà vệ sinh, tôi vừa đưa bà ấy vào."
Nhân viên điều dưỡng trả lời: "Hôm qua bà cụ lén ăn mấy quả vải, chắc là bị nóng trong táo bón rồi. Cô cứ vào trong đợi đi!"
Lâm Tri Ngôn gật đầu, cởi áo khoác len ra treo lên sau cửa rồi thay ủng đi mưa không thấm nước.
Cốc cốc, cô gõ lên cánh cửa gỗ xem như một lời chào.
Không có tiếng trả lời bên trong nhà vệ sinh.
Lâm Tri Ngôn tò mò duỗi cổ ra rồi gõ thêm hai lần nữa.
Một linh cảm xấu hiện lên trong đầu, Lâm Tri Ngôn đặt đồ đạc trên tay xuống rồi chạy vào nhà vệ sinh thì lập tức hoảng sợ.
Bà Diêm ngất xỉu rồi!
Mặt của bà ấy đập vào bồn rửa tay, hai mắt nhắm nghiền, nước từ vòi nước vẫn ồ ạt chảy ra sắp tràn vào cả miệng và mũi!
Lâm Tri Ngôn tắt vòi nước trước, sau đó mới đỡ bà Diêm dậy ngồi vững rồi mới chạy ra ngoài gọi nhân viên điều dưỡng và bác sĩ trong viện dưỡng lão.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!