Trời vẫn chưa tối, nhưng tất cả đèn trong phòng khách đều đã được bật lên, khiến nơi đây trở nên sáng sủa và rực rỡ.
Lâm Tri Ngôn nhặt cầm phổ bị rơi lên, đặt lại nó lên giá nhạc, ngón tay lúc rút lại rủ xuống chạm vào phím đàn đen trắng, vang lên tiếng vù vù, theo sau là tiếng tru tréo chói tai kéo dài.
Khuôn mặt cô phản chiếu trên thân đàn như tấm gương đen, hàng mi dài hơi cụp xuống, có bóng mờ mờ, nỗi tâm sự nhiều đến mức sắp hiện hết ra ngoài.
Cô không biết đã đứng đó bao lâu, ánh chiều tà ngoài cửa sổ vô cùng tĩnh mịch, một bàn tay với các khớp xương đều đặn vươn ra từ bên cạnh cô, đàn cho cô nghe một bản nhạc ngắn không rõ tên.
Các đốt ngón tay thon dài trắng nõn nhảy nhót giữa các phím đen trắng, thanh thoát mà uyển chuyển, các đường kinh lạc xinh đẹp trên mu bàn tay hiện rõ, một bức tranh vui tai vui mắt, chỉ cần nhìn cũng có thể biết giai điệu này nhẹ nhàng và dễ nghe đến mức nào.
Đáng tiếc máy trợ thính của Lâm Tri Ngôn vĩnh viễn không có cách nào nghe hiểu được, giống như cô mãi mãi không thể nhìn thấu được người đàn ông đang đánh đàn.
"Đang đợi anh à? Sao không nhắn tin báo cho anh biết, anh nhận được tin nhất định sẽ nhanh chóng trở lại."
Giọng nói của Hoắc Thuật ấm áp như gió xuân vang lên bên tai, nhưng Lâm Tri Ngôn lại vô cớ cảm thấy ớn lạnh.
Bàn tay mảnh khảnh của người đàn ông bao phủ lên đầu ngón tay của Lâm Tri Ngôn, nhưng cô lại rút tay lại mà không để lại dấu vết nào.
Hoắc Thuật khẽ ngây ra, hỏi: "Sao vậy?"
Lâm Tri Ngôn nhanh chóng xốc lại tinh thần, từ từ hít một hơi rồi xoay người, bình tĩnh nhìn anh.
[A Thuật, em muốn nói chuyện với anh.]
Hoắc Thuật cũng không quá bất ngờ, cười ấm áp nói: "Được, chúng ta lên lầu nói chuyện."
Anh nắm lấy tay Lâm Tri Ngôn đang buông thõng ở bên người, lực nắm nhẹ nhàng nhưng không thể phủ nhận nó.
Hơi ấm mỏng manh từ đầu ngón tay truyền tới, áp vào da thịt Lâm Tri Ngôn, sự ấm áp đó khiến không ai có thể tin rằng dưới thân xác này lại ẩn chứa một linh hồn với h@m muốn hủy diệt.
Chỉ vài bước cầu thang, nhưng Lâm Tri Ngôn lại cảm thấy dài đằng đẵng như một thế kỷ đã trôi qua, mạch suy nghĩ cuồn cuộn không ngừng nghỉ.
Cách bố trí trên tầng hai vẫn như cũ, bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng, nhưng Lâm Tri Ngôn lại nhạy bén phát hiện ra viên đá nguyên bản "Phù thủy xứ Oz" không thấy đâu, mà được thay thế bằng vật trang trí hình khối rubik màu trắng bạc.
Chiếc máy tính màn hình cong được đặt ở giữa, màn hình tối đen, giống như một chiếc hộp Pandora đang chờ được mở ra.
"Nhìn gì thế, Yêu Yêu?"
Hoắc Thuật khẽ vân vê ngón tay cô, kéo dòng suy nghĩ của cô trở lại.
[Viên đá đó đâu?] Lâm Tri Ngôn hỏi.
"Viên đá opal à? Anh cầm tạm đi có chút việc, sau này sẽ có bất ngờ."
Hoắc Thuật xoay người cầm cốc nước ấm, kéo cô ngồi xuống ghế sofa nhỏ: "Em muốn nói gì với anh?"
Lâm Tri Ngôn cầm lấy cốc nước ấm bằng gốm đang bốc khói, cụp mắt xuống một lúc, lấy hết can đảm nói: [Em muốn nói chuyện với anh về Leo.]
"Leo... Leo?"
Hoắc Thuật nheo mắt lại, nhanh chóng phản ứng lại: "Nana đã nói gì với em?"
[Đừng thay đổi chủ đề nữa, hiện tại là em muốn hỏi anh.]
Lâm Tri Ngôn mím môi gõ chữ, giống như muốn trút hết suy nghĩ cả một ngày ra: [Anh nói với em, Nana bị tai nạn ô tô là vì giận dỗi lén lấy xe đi gặp đàn anh, đàn anh đó là Leo phải không? "Một chết một bị thương" mà anh nói, người chết là Leo đúng không? Tại sao anh không cứu anh ta? Lúc em gái anh gọi điện thoại cho anh, tại sao anh lại cúp máy? Dịu dàng ân cần, bạc bẽo máu lạnh, rốt cuộc đâu mới là con người thật của anh?]
"Yêu Yêu..."
[Trả lời em.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!