Chương 39: (Vô Đề)

Cuối cùng, Hoắc Y Na cũng mở miệng đầy gượng gạo. 

Lâm Tri Ngôn giả vờ tự hỏi: [Tôi nên nói thật hay là nói những lời dễ nghe đây?] 

Thấy Hoắc Y Na lại sắp xù lông lên, lúc này cô mới cười khẽ, gõ chữ rằng: [Không nghiêm trọng như vậy đâu, cô chỉ là một cô bé không biết phải thể hiện cảm xúc của mình như thế nào cho chính xác thôi.] 

Hoắc Y Na nhíu mày, hiển nhiên là cảm thấy dị ứng với cụm từ "cô bé".

"Cô vẫn như vậy, chỉ biết trông mặt mà bắt hình dong, chỉ cần cười với cô thì cô sẽ nghĩ đó là người tốt; còn hung dữ với cô thì cô sẽ thấy đó là người xấu... Sao trên đời này lại có người dễ lừa như cô nhỉ." 

Hoắc Y Na hít sâu một hơi, ngước mắt lên lạnh lùng nói: "Tôi kêu cô cách xa Hoắc Thuật một chút mà cô lại không nghe, cô sẽ bị anh ta hại chết đấy!" 

Lâm Tri Ngôn thầm giật mình, một linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng như thủy triều lạnh lẽo. 

[Ý cô là sao?] Cô nhìn chằm chằm Hoắc Y Na. 

Hoắc Y Na nhận ra mình vừa nói cái gì, vẻ mặt lập tức thay đổi, lập tức mím chặt môi. 

Cô ấy đang sợ hãi. 

Nhưng sợ ai đây? Trong thoáng chốc Lâm Tri Ngôn không dám suy nghĩ sâu xa. 

Cô bước về phía trước hai bước rồi ngồi xổm xuống bên cạnh xe lăn của Hoắc Y Na, nhìn thẳng vào mắt của thiếu nữ. 

Hoắc Y Na tránh mắt đi, muốn chuyển xe lăn đi theo bản năng nhưng lại bị Lâm Tri Ngôn đè lại. 

[Cô nói cho tôi biết đi, câu nói vừa rồi là có ý gì? Rốt cuộc là cô biết cái gì?] 

"Tôi không biết! Tôi không thể... Cô buông tay ra!" 

Môi Hoắc Y Na run rẩy, sau khi giãy giụa phí công, thấy sức của mình không thể lay chuyển được Lâm Tri Ngôn thì đột nhiên cô ta bịt kín mặt, khom lưng nói với vẻ không thể chịu nổi: "Tôi không thể nói, anh ta... Anh ta là con quái vật bất chấp lý lẽ!" 

[Quái vật? Là Hoắc Thuật sao?] 

Lâm Tri Ngôn nửa quỳ ôm thân hình mỏng manh đang khom của thiếu nữ vào lòng, sự run rẩy dữ dội này khiến cô thấy bất an: [Đừng sợ, tôi sẽ không làm tổn thương cô đâu. Cô muốn nói thì nói, đừng đè nén bản thân nữa, nếu không muốn nói thì chúng ta dừng đề tài này tại đây.] 

Giọng nữ AI không chút phập phồng nhưng lại ẩn chứa sự nhẹ nhàng có thể xoa dịu lòng người. 

Cảm xúc kích động của Hoắc Y Na lập tức được xoa dịu, mặc dù cô ta vẫn vùi mặt vào lòng bàn tay nhưng cũng may là cơ thể không còn run rẩy nữa. 

"Anh ta đã từng kể với cô lý do tại sao chân tôi bị liệt hay chưa?" 

Giọng nói xuyên qua kẽ hở giữa những ngón tay, vừa yếu ớt vừa nặng nề. 

Lâm Tri Ngôn gật đầu, sau đó giải thích: [Là tôi chủ động hỏi anh ấy.] 

"Vậy anh ta có từng kể cú điện thoại cuối cùng mà tôi gọi trước khi hôn mê vì tai nạn giao thông là cho anh ta hay không? Khi đó tôi quá sợ hãi, dùng hết chút sức lực cuối cùng để nhấn phím tắt, xin anh ta cứu tôi... Nhưng cô đoán xem anh ta đã trả lời thế nào?" 

Hoắc Y Na nhớ lại cảnh tượng khi đó, mười ngón tay gần như ghim vào mặt, dáng vẻ thống khổ đến tột cùng: "Anh ta trả lời lại một cách vô cảm rằng "em nên gọi 911 mà không phải anh", sau đó cúp máy một cách dứt khoát... Tôi hận anh ta vô cùng, nhưng lại hận bản thân mình hơn, lại đi ôm ảo tưởng với một con quái vật không có tình cảm như thế." 

Bỗng nhiên Lâm Tri Ngôn cảm thấy cả người rét run, một tay nắm tay Hoắc Y Na để tránh cô ta tự làm chính mình bị thương vì kích động, tay còn lại thì cố giữ bình tĩnh để gõ chữ. 

[Anh ấy không nhắc tới chuyện này, chỉ nói là cô giận dỗi bỏ nhà ra đi sau khi cãi nhau với người nhà, lén lấy xe của mẹ cô để đi gặp đàn anh, vậy nên mới gặp chuyện ngoài ý muốn.] 

"Vậy sao, anh ta nói với cô như vậy sao?" 

Hoắc Y Na cười khẩy một tiếng, nụ cười đó vừa mang theo sự châm chọc lại vừa mang theo sự bi thương hụt hẫng: "Nói vậy cũng không sai, đúng vậy, đúng là tôi cãi nhau một trận rất lớn với anh ta nên mới lén lấy xe của mẹ đi gặp Leo. Nhưng cô có biết tại sao tôi cãi nhau với anh ta hay không?" 

Lâm Tri Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!