Chương 38: (Vô Đề)

Buổi giải trí ngoài trời kết thúc trong sự cụt hứng.

Lâm Tri Ngôn ngồi khoanh tay trên ghế dài, quay đầu nhìn máy phun nước trên mặt cỏ ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn đang lạnh lẽo và không ngừng run rẩy.

Khu phức hợp giải trí mở hệ thống sưởi rất vừa phải nên đây không phải là vấn đề về nhiệt độ. Phải mất một hồi cô mới phản ứng lại, cảm giác này gọi là "nghĩ lại mà sợ"...

Hiển nhiên chuyện xảy ra hôm nay là một cú sốc rất lớn, khiến cô sợ hơn bất cứ nguy cơ nào mà cô từng gặp phải trong đời.

Bỗng dưng trên người thấy ấm áp, là Hoắc Thuật phủ áo khoác lên người cô.

"Yêu Yêu, em đang giận anh à?"

Anh ngồi bên cạnh Lâm Tri Ngôn, đưa ngón tay kéo gương mặt đang quay đi nhìn cửa sổ sát đất sang bên này một cách nhẹ nhàng.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Hoắc Thuật vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cứ như kẻ điên vừa cầm súng hơi chĩa vào đầu người khác ban nãy không phải là anh vậy.

Lâm Tri Ngôn mím nhẹ môi, muốn tìm ra một chút cảm xúc phập phồng mà người bình thường nên có ở trong đôi mắt sâu như biển hồ kia của anh.

Nhưng mà không có kết quả.

Cô nhúc nhích ngón tay đã cứng đờ, cúi đầu gõ chữ: [Trông hai người nước ngoài kia rất nguy hiểm, sao anh lại kết bạn với người như thế?]

Hoắc Thuật rũ mắt nhìn dòng chữ này, sau đó trả lời: "Anh và họ không phải bạn bè."

[Sao cơ?]

Lâm Tri Ngôn không hiểu: [Nếu không phải bạn thì tại sao anh lại muốn giới thiệu cho em làm quen? Hay là anh sợ em để ý cho nên mới phủi sạch quan hệ với họ?]

"Anh không nói dối, Yêu Yêu."

Hoắc Thuật nói xong, quay đầu đi suy nghĩ hai giây rồi nói tiếp: "Phải hình dung như thế nào đây? Anh và họ giống như đồng bọn cùng chung chí hướng hơn, vì ích lợi chung nên mới tụ lại với nhau trong thời gian ngắn, chỉ thế mà thôi. Từ nhỏ anh chưa từng kết bạn với ai cả, cũng không cần bạn bè."

Lâm Tri Ngôn không dám tin.

Hoắc Thuật vừa điển trai vừa có năng lực giỏi, mặc dù không đến mức trở thành tâm điểm nhưng cũng phải được chào đón mới đúng. Huống chi con người là động vật quần cư, làm gì có ai không có lấy một người bạn từ nhỏ tới lớn được chứ? 

"Nhưng quả thật chuyện này là do anh chưa cân nhắc chu đáo, quên rằng May mắc hội chứng hưng cảm." 

Hoắc Thuật rũ mắt, nói với giọng điệu dỗ dành: "Hay là anh trút giận thay em nhé?" 

Tâm trạng của Lâm Tri Ngôn rất phức tạp, dùng hai ngón cái để gõ chữ: [Anh đừng làm chuyện phạm pháp đấy!]

Hoắc Thuật cười khẽ như nhận được phần thưởng nào đó: "Yêu Yêu đang lo lắng cho anh sao? Yên tâm đi, anh sẽ không nổ súng, chỉ dọa cô ta thôi, dù sao cũng trước mặt bao nhiêu người, muốn giải quyết tốt hậu quả cũng phiền toái lắm." 

Lâm Tri Ngôn cảm thấy trái tim mình chùng xuống, như là đang rơi tự do. 

Trọng điểm mà anh quan tâm là giải quyết tốt hậu quả rất phiền toái, chứ không phải việc sử dụng súng hơi làm người khác bị thương sẽ vi phạm pháp luật ư? 

[A Thuật.] 

Lâm Tri Ngôn gọi anh như thế, sau đó hỏi ra thắc mắc trong lòng: [Anh có giấu em chuyện gì không?] 

"Ý em nói là chuyện gì?" 

[Bất cứ chuyện gì, kể cả việc tại sao May lại đột nhiên mất kiểm soát.] 

Lâm Tri Ngôn nhìn anh với vẻ nghiêm túc: [Chỉ cần anh chịu nói với em thì em sẽ tin anh.] 

Mặc dù chuyện May mất kiểm soát gợi lên rất nhiều thắc mắc trong cô, nhưng suy cho cùng thì May cũng chỉ là người xa lạ mà cô mới quen được mấy tiếng đồng hồ thôi. Lâm Tri Ngôn không muốn nghi ngờ Hoắc Thuật chỉ vì một người ngoài, tương tự như thế, cô cũng không hi vọng người yêu bên gối lừa gạt mình chuyện gì. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!