Chương 36: (Vô Đề)

Lúc điện thoại reo, màn hình hiển thị 5:50 sáng.

Trời còn chưa sáng, ngoài cửa sổ là màn xanh đậm đặc. Bóng đêm dần lùi đi, cuối cùng trở thành một vòng cung trắng mờ ở đường chân trời, in bóng mấy tòa cao ốc ở Sơn Thành.

Trong phòng không bật điện, Hoắc Thuật đắm chìm trong tông màu xanh lam mát mẻ, liên tục xoay khối rubic gương trong tay.

Một đêm không ngủ mà trên mặt anh vẫn không có chút gì là mệt mỏi, đôi mắt đặc biệt tỉnh táo rõ ràng trong bóng tối.

Điện thoại vẫn rung không ngừng nghỉ, anh ấn nhận máy, giọng nữ lạnh lùng dễ nghe truyền đến, vừa mở miệng đã đặt câu hỏi.

"Rốt cuộc gần đây con giấu mẹ làm cái gì? Mấy ngày nay Nana nói chuyện với mẹ mà tâm trạng lúc nào cũng không ổn."

Bên kia điện thoại đang là giờ tiệc tối, âm thanh phía sau ăn uống linh đình, hình như Bạch Lệ Châu đi đến một chỗ yên tĩnh, bà ta tiếp tục phàn nàn: "Nana là em gái ruột của con, bác sĩ nói cả đời này con bé có thể sẽ không đứng lên nổi, con là anh trai mà lại không thể chiều em con một chút hay sao?"

Hoắc Thuật vuốt v e góc cạnh khối rubic: "Em ấy bị chiều hư đến mức quên cả giáo dưỡng, có hộ lý với bảo mẫu hầu hạ 24/24, em ấy còn muốn chiều thế nào nữa? Hay là mẹ đón em ấy về để em ấy vui vẻ một chút."

"... Mẹ? Mẹ làm gì có thời gian. Hơn nữa, nếu con bé không về nước thì e là ông ta cũng quên mình còn có con gái."

Bạch Lệ Châu khó xử, giọng điệu cũng yếu đi ba phần.

Hai mẹ con im lặng một hồi, trong điện thoại chỉ có âm thanh dòng điện yếu ớt.

Hoắc Thuật biết Bạch Lệ Châu còn có điều muốn nói, hơn nữa khả năng cao là chuyện gì đó khó nghe.

"A Thuật, mẹ nghe ba nói con gái nhà họ Tần ở Kinh Nam du học Pháp trở về, cố ý giới thiệu cho con…"

"Mấy ngày trước con có nhìn thấy một bộ trang sức ngọc tím phỉ thúy cao cấp ở triển lãm, hiếm khi thấy phỉ thúy sáng mà không mất màu, giá chắc chắn không thấp, còn chưa có người lấy."

Hoắc Thuật mở miệng cắt lời bà Bạch.

Chủ đề này rất có lực hấp dẫn, bà Bạch ở đầu kia điện thoại quả nhiên ngừng một lát, tinh thần dao động.

Suy nghĩ một lúc lâu sau bà ta mới kịp phản ứng, thẹn quá hóa giận mà nói: "Con đừng có nói mấy cái này qua loa với mẹ, cái gì nặng cái gì nhẹ mẹ vẫn phân biệt được! A Thuật, con còn trẻ tuổi, vẫn ham chơi, mẹ có thể hiểu được. Những chuyện khác mẹ có thể mặc kệ con, mẹ không quản được, nhưng chuyện lớn kết hôn con phải suy nghĩ cho kĩ! Không dựa vào thông gia thì con lấy cái gì đấu với Hoắc Chiêu?"

Hoắc Thuật tựa ghế: "Hôm nay mẹ "quan tâm" hơi nhiều."

"... Mẹ không xen vào việc của con, đương nhiên có người có thể quản được. Con mau cắt đứt hoàn toàn với mấy mối quan hệ lung tung đó đi, quay đầu nói chuyện với ba, con chắc chắn phải đi gặp mặt con gái nhà họ Tần!"

Nói xong, bà Bạch vội cúp điện thoại, dường như chỉ cần trễ một chút thì sẽ có ác ma chui ra khỏi điện thoại cắn nát bà ta vậy.

Hoắc Thuật ném điện thoại lên bàn, chấn động lớn làm sáng màn hình vi tính.

Ánh sáng màu lam điện tử chiếu vào mặt, anh lấy tay chống cằm, lộ ý cười chính anh cũng không phát hiện.

Cắt đứt hoàn toàn? Làm sao được chứ.

Lâm Tri Ngôn có lực hấp dẫn rất lớn đối với anh, nụ cười sạch sẽ của cô, mỗi cm da thịt mềm mại của cô đều gây nghiện cho anh.

Anh nhất định phải hiểu rõ loại sức mạnh khiến nhịp tim anh tăng cao, thậm chí khiến cho lý trí anh mất khống chế đó rốt cuộc là thứ gì.

Trời sáng choang.

Ánh nắng ban mai từ từ đẩy lùi bóng tối trong phòng, chiếc điện thoại mã hóa lâu ngày không sử dụng vang lên.

Vincent: [Shu, tôi và May đến Trung Quốc du lịch này, bất ngờ chưa!]

Lâm Tri Ngôn vừa "trò chuyện" với bà Diêm xong thì nhận được điện thoại của lãnh đạo khu 3 công ty dịch vụ chăm sóc người già.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!