Chương 32: (Vô Đề)

Lâm Tri Ngôn không trả lời là được hay không được.

Thực tế thì cho dù bây giờ cô có trở về thì đã sao? Một mình ngắm nhìn thế giới náo nhiệt bên ngoài cửa sổ, ở trong căn phòng chung cư chật hẹp, lướt từng đoạn tin nhắn trong nhóm chat sao?

Một người trưởng thành hai mươi hai tuổi còn sợ cô đơn hơn cả một đứa trẻ nữa.

Ít ra thì trẻ con còn ôm ấp suy nghĩ "khi trưởng thành rồi thì mọi thứ sẽ tốt hơn thôi", cho dù có phải đối diện với bao khó khăn cũng sẽ cắn răng vượt qua. Còn thế giới của người trưởng thành thì chỉ toàn những chuyện vụn vặt, cùng với hiện thực được định sẵn rành rành trước mắt.

Lâm Tri Ngôn tựa vào vai của Hoắc Thuật, ngón tay trắng muốt lướt qua người anh, nhấc món đồ bài trí trên bàn lên. Viên đá khoác lên mình màu nâu trầm, lớp cắt bên hông có thể cảm nhận được độ pha lê trong suốt, một nửa bên trên là tinh thể với những đường vân bay bổng như mây, nửa dưới là ánh xanh huyền ảo lắng đọng dưới đáy, chỉ cần xoay nhẹ, trông lớp cắt kia tựa như chốn bồng lai tiên cảnh, toả ra ánh sáng lấp lánh, cứ như hàng ngàn hàng vạn viên đá quý được phong ấn ở trong vậy.

Gu thẩm mỹ của Hoắc Thuật rất đặc biệt, rất thích sưu tầm những thứ độc lạ, từ những khối rubik thần bí cho tới những viên đá xinh đẹp, từ những con dao nguy hiểm cho tới chip điện tử tinh vi, bất kể mọi lĩnh vực.

[Thạch anh?]

Quá lười để cầm điện thoại lên để giao tiếp, Lâm Tri Ngôn trực tiếp giơ ngón trỏ viết chữ lên lòng bàn tay của Hoắc Thuật.

Ngón tay của người học vẽ vừa trắng vừa thon, so với lòng bàn tay to lớn mạnh mẽ của người đàn ông, thì trông càng thon mảnh hơn nữa.

"Đá Opal của Ethiopia, mấy năm trước mua lại từ một tay săn báu vật, không đắt, nhưng trông rất đặc biệt."

Hoắc Thuật rũ mắt nhìn, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, "Anh đã đặt tên cho nó, là Phù thủy xứ OZ."

Phù thuỷ xứ OZ.

Rất hợp với viên đá này.

Lâm Tri Ngôn tìm được đề tài chung để nói, lập tức ngẩng đầu lên, giơ ngón tay chỉ về phía mình, sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa chỉ vào đôi mắt của mình, rồi chỉ về phía trước.

Người bình thường cũng có thể hiểu được ý của cô, có nghĩa là: [Em đã từng đọc cuốn sách đó rồi.]

"Vậy sao, em thích nhân vật nào nhất?" Hoắc Thuật thuận miệng hỏi.

Lâm Tri Ngôn cong năm ngón tay lại đặt kế bên mặt, làm ra hình dạng "móng vuốt", nghĩa là: [Sư tử.]

Con sư tử nhát gan kia giống cô như đúc, cả hai đều thiếu mất sự gan dạ, rõ ràng có sức mạnh vô biên, nhưng hễ đụng chuyện là khúm núm dè dặt. Điểm khác biệt là, vì tình bạn, cuối cùng thì con sư tử nhát gan kia cũng dũng cảm lên, kết thúc bước ngoặt trưởng thành, còn cô thì cho đến tận bây giờ vẫn chưa dám ra khỏi vòng tròn an toàn của mình.

[Anh thì sao?] Cô chỉ về phía Hoắc Thuật.

Khi thích một ai đó, bản năng luôn thôi thúc ta muốn tìm hiểu thêm về người ấy.

"Hỏi anh thích nhân vật nào sao?"

Thật ra thì, Hoắc Thuật chưa từng có khái niệm về "thích", cũng chưa từng chìm đắm trong những cảm xúc hư cấu này, nhưng nhìn thấy sự chờ mong trong đôi mắt của Lâm Tri Ngôn, anh lập tức thay đổi đáp án, làm ra vẻ đang suy nghĩ.

"Người Thiếc." 

Hoắc Thuật nói xong, Lâm Tri Ngôn cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra bởi những từ ngắn gọn ấy.

Cô viết một dấu chấm hỏi, thắc mắc vì sao Hoắc Thuật lại thích một nhân vật lạnh lùng, hoàn toàn trái ngược với tính cách của anh.

Hoắc Thuật cười mà không đáp lại.

Người Thiếc không có trái tim, không cảm nhận được tình yêu, cũng thiếu đi những xúc cảm mà một người bình thường nên có.

Điểm này lại rất giống với anh.

Bùm bùm bùm…

Tiếng pháo hoa của Giang Tân cắt đứt dòng suy nghĩ của hai người, Hoắc Thuật ngước mắt nhìn lên, một nửa bầu trời ngoài ban công rực sáng muôn sắc màu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!