Chương 31: (Vô Đề)

Lâm Tri Ngôn nhìn chằm chằm vào dòng chữ này, trái tim đập liên hồi như nổi trống.

Không thể nào từ chối. Cô ôm đầu gối ngồi xổm ở góc tường, vùi mặt vào khuỷu tay, hít một hơi thật sâu rồi mới đáp lại một chữ "Được."

Lâm Tri Ngôn: [Bữa tối đêm giao thừa nên có gì? Chúng ta ăn ở nhà đi, lâu lắm rồi em chưa đón Tết tại nhà.]

Shu: [Anh sao cũng được.]

Lâm Tri Ngôn: [Lẩu thì sao? Đến Sơn Thành không thể không ăn lẩu, náo nhiệt thật! Nếu anh không ăn được cay thì chúng ta có thể làm nồi lẩu uyên ương.]

Shu: [Được.]

Shu: [Em cần cái gì, anh sẽ cử người chuẩn bị trước.]

Lâm Tri Ngôn xung phong nhận việc: [Chỉ cần chuẩn bị một cái nồi là được, em sẽ mua những nguyên liệu khác. Bàn về ăn lẩu, chắc chắn người địa phương như em rành nhất.]

Shu: [Được, vậy anh sẽ đi theo Yêu Yêu hưởng phúc. [Mỉm cười]]

Sau khi quyết định lộ trình, Lâm Tri Ngôn không thể nghỉ ngơi dù chỉ một giây, cô ổn định bọn trẻ xong, sau đó dọn dẹp lớp học rồi đi đến nhà ăn tìm dì viện trưởng.

Dì viện trưởng đang cùng người nhà nhào bột, nhìn thấy cô đi vào liền bảo: "Tiểu Ngôn, cháu đến đúng lúc lắm, lại đây cùng làm sủi cảo đi!"

Lâm Tri Ngôn xua tay và mỉm cười gõ phím: [Dì viện trưởng ơi, tối nay cháu không ở lại ăn sủi cảo đâu. Ngày mai cháu sẽ quay lại chúc Tết dì nhé.]

Dì viện trưởng nheo đôi mắt già nua nhìn vào màn hình, thoáng chốc ngạc nhiên: "Sao lại thế?"

Hai má Lâm Tri Ngôn hơi đỏ lên, cô vùi cằm vào trong chiếc khăn quàng cổ: [Cháu hẹn bạn cùng nhau đón Tết ạ.]

"Bạn..."

Dì viện trưởng kịp thời phản ứng lại, bấy giờ cười đến tận mang tai: "Chà, vậy thì tốt! Cháu đừng vội, mau về thay quần áo đi, đi đường nhớ chú ý an toàn nhé!"

Lâm Tri Ngôn cất điện thoại di động vào túi, nghe tiếng cười không hề có ác ý của dì viện trưởng và gia đình dì ấy, cô vẫy tay rồi chạy ra ngoài như thể đang chạy trốn.

Nhân lúc siêu thị gần đó vẫn mở cửa, Lâm Tri Ngôn mua nguyên liệu làm món lẩu bằng tốc độ nhanh nhất. Vừa đến ven đường, cô đã nhìn thấy chiếc xe màu đen bóng loáng của Hoắc Thuật đang chậm rãi dừng lại.

"Nhiều vậy ư? Xem ra định ăn từ năm nay đến sang năm."

Hoắc Thuật mở cửa bước xuống xe, đón lấy hai túi nguyên liệu lớn từ tay Lâm Tri Ngôn, dễ dàng bỏ vào ghế sau.

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, cô cúi xuống ngồi vào ghế phụ, giơ tay vén mái tóc bồng bềnh ra sau tai. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác mềm có nút sừng màu trắng nhạt với một chiếc váy kiểu Pháp, để lộ bắp chân cân đối. Chiếc khăn quàng đỏ và mũ nồi càng làm tăng thêm sự dịu dàng cho cảm giác vui tươi đón năm mới này.

Đến biệt thự, Lâm Tri Ngôn đem mọi thứ trong túi bỏ vào tủ lạnh, dường như nhớ tới điều gì, cô hỏi: [Anh đã dán câu đối Tết chưa?]

Hoắc Thuật pha cho cô một tách cà phê nóng, nghe vậy bèn giật mình.

Lâm Tri Ngôn bày ra vẻ mặt "Biết ngay là anh quên", sau đó quay người lấy một xấp giấy đỏ từ trong túi ra, cô mở ra xem, quả đúng là một đôi câu đối viết tay cùng hai chữ phúc.

Làm sao có thể đón Tết mà thiếu không khí Tết được?

Lâm Tri Ngôn chỉ vào cửa và làm động tác dán tranh, Hoắc Thuật mỉm cười đi tới, nắm tay cô nói: "Cùng dán nhé."

Đến cổng, Lâm Tri Ngôn dán hai chữ "Phúc" bằng băng keo hai mặt. Dáng người Hoắc Thuật cao lớn, dán một câu đối ở bên cạnh, còn tấm biển ngang trên khung cửa vẫn chưa được dán.

Lâm Tri Ngôn lùi lại một bước để kiểm tra độ cao của khung cửa, lấy điện thoại di động ra và gõ: [Để em lấy ghế đẩu đến.]

"Không cần đâu, để anh cõng em lên."

Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp phản ứng ý trong câu này của anh thì đã cảm nhận được eo mình bị ôm chặt, sau đó hai chân nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất, cảm giác mất trọng lượng đột nhiên truyền đến...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!