Nụ cười xinh đẹp hoàn mỹ như thế, nhưng đáy mắt lại không hề có gợn sóng, lạnh lùng như băng tuyết.
"Anh sẽ nghĩ cách xử lý sạch sẽ những acc clone đó, bảo đảm không ai tra ra thân phận thật sự của kẻ thao túng. Tới lúc đó dư luận đổi chiều, những cư dân mạng bị lừa sẽ quay lưng lại, chửi người xấu bắt nạt cô Lâm tới mức thương tích đầy mình. Đợi cho tới lúc anh ta đầy tai tiếng, hối hận không kịp, tình thế cấp bách có khi còn nhảy lầu tạ lỗi không chừng..."
Lâm Tri Ngôn quay đầu lại nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc, như thể đây là lần đầu tiên cô gặp anh.
Anh bình tĩnh tính cách để ép đối phương vào đường chết tựa như đang miêu tả trưa nay sẽ ăn gì.
Sống lưng lạnh buốt, cô nuốt nước bọt, tay gõ chữ cũng không còn nhanh nhẹn nữa: [Anh đang nghiêm túc sao? Vì sao lại có suy nghĩ nguy hiểm như vậy?]
Hoắc Thuật nhìn cô một cái thật sâu.
Sau một lúc lâu, anh khẽ cười, giống như gió xuân hóa tuyết.
"Đương nhiên là nói giỡn rồi."
Hoắc Thuật ôm chặt Lâm Tri Ngôn, đặt cằm trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa đầu, thân mật nói: "Anh chỉ đang quá lo lắng nên muốn em dễ chịu hơn chút thôi."
Cái ôm của anh vừa ấm áp lại vừa mạnh mẽ khiến trái tim đang căng thẳng của Lâm Tri Ngôn cuối cùng cũng đáp đất, cô thở một hơi dài.
[Cho dù có muốn lấy lại công lý, em cũng muốn dùng cách đúng đắn, không muốn để ai chết cả.]
Lâm Tri Ngôn nắm lấy quần áo trên lưng anh như muốn hả giận, gõ chữ lạch cạch: [Sau này không được làm em sợ nữa!]
"Được."
Giọng người đàn ông trong trẻo, ngoan ngoãn vô cùng.
Lâm Tri Ngôn chia một nửa hoành thánh cho Hoắc Thuật, hai người ngồi trên tấm thảm cạnh sô pha, vừa ăn vừa trò chuyện quanh chiếc bàn tròn.
Bỏ qua mọi đèn đuốc rực rỡ, phù hoa hào nhoáng, hiện tại ngửi thấy hương khói bếp, nói với nhau những chuyện vặt vãnh, Lâm Tri Ngôn mới có chút cảm giác đang thực sự yêu đương với Hoắc Thuật.
"Thái độ của ông chủ công ty các em cũng hay thật, cho dù lần này cô Lâm có kiện tụng thắng, sau khi trở lại công ty cũng không được yên ổn đâu."
Hoắc Thuật nghe cô nói xong, một câu đánh vào hai chuyện chính.
Lâm Tri Ngôn cũng lo lắng chuyện đó, một tay cầm thìa sứ một tay gõ chữ: [Cho nên sau khi giải quyết xong hai việc quan trọng, rất có thể em sẽ không làm công việc phục vụ tắm rửa nữa.]
Nghe thấy vậy, Hoắc Thuật buông thìa, chăm chú nhìn cô:
"Vậy em định làm gì? Tiếp tục làm cô giáo sao?"
Lâm Tri Ngôn lắc đầu: [Ngoại trừ làm giáo sinh giáo dục đặc biệt, em còn muốn tiếp tục phát triển các kỹ năng chuyên môn, cố gắng thể hiện bản thân với thế giới bằng hình thức hội họa.]
Cô dùng từ "bản thân", Hoắc Thuật có hơi bất ngờ.
Khi một người nào đó nhận ra mình phải khám phá nội tâm, điều đó chứng tỏ suy nghĩ của người đó đang dần hóa thành bướm.
Hưng phấn tiềm ẩn lại ngo ngoe rục rịch, khiến người ta muốn bắt lấy con bướm này, đặt trong lòng bàn tay rồi cẩn thận nghiên cứu.
"Em quyết định từ khi nào?"
[Hôm nay, mới ngay vừa rồi.]
Lâm Tri Ngôn mím môi, thẳng thắn cười chân thành: [Có rất ít người điếc đi theo con đường nghệ thuật thuần túy, bởi vì khó hòa nhập với xã hội bình thường. Thật ra cho tới bây giờ, em vẫn rất sợ đi con đường này, sợ phải chịu tổn thương... Mãi cho tới khi ở bên cạnh anh.]
"Anh?" Ánh mắt Hoắc Thuật hơi rung rinh.
[Đúng vậy, là anh.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!