Lâm Tri Ngôn khó hiểu làm theo, lại thấy Hoắc Thuật trở tay lấy ra một chiếc hộp màu đen phía sau gối tựa sô pha, cũng không biết đã giấu ở đó từ khi nào.
Trái tim cô đột nhiên nhảy dựng lên, suýt nữa cho rằng bên trong chiếc hộp cất giấu một thứ khiến cô khó có thể nhận.
Nhưng sau khi mở ra, một chiếc đồng hồ dành cho nữ đang nằm lặng lẽ bên trong.
Dây đeo bằng da cá sấu màu nâu sẫm tối giản, mặt số cơ nhỏ gọn thanh lịch phản chiếu ánh sáng lạnh dưới ánh đèn.
Trái tim treo cao của Lâm Tri Ngôn hơi trở về với thực tại, cũng có chút kinh ngạc, nhìn Hoắc Thuật với ánh mắt chấm hỏi.
"Đang là mùa đông, mỗi lần thấy em lấy điện thoại ra nhìn thời gian là anh lại cảm thấy lạnh muốn chết."
Anh nắm lấy cổ tay cô, không cho cô cơ hội rút lui: "Đồng hồ này chống thấm nước, lúc làm việc cũng không cần phải tháo xuống, là đồ người khác đưa cho anh, để đó không dùng cũng tiếc, chẳng bằng mượn hoa hiến Phật. Chúc mừng năm mới, cô Lâm!"
Lúc nói chuyện, anh đã đeo xong đồng hồ rồi ngẩng đầu cười với cô.
Dây đồng hồi hơi lạnh áp vào mạch đập dưới làn da, kim giây đáp lại nhịp tim, chiếc dây đeo tối màu khiến cổ tay cô trắng như tuyết, như thể chỉ hai ngón tay cũng đủ quấn quanh cổ tay cô.
Lâm Tri Ngôn mở màn hình lên muốn nói gì đó, nhưng do dự một lúc rồi chỉ mỉm cười gõ dòng tiếp theo: [Lần này em sẽ nhận lấy, cảm ơn anh!]
Hoắc Thuật càng cười tươi hơn, đứng dậy kéo cô: "Gửi địa chỉ nhà hàng cho anh, anh bảo tài xế đưa em đi."
Qua mùng Một, không khí Tết trên đường càng ngập tràn hơn.
Nhà hàng theo phong cách Quảng Đông giăng đèn kết hoa, khu vực ghế dài được ngăn cách bằng các lưới cửa sổ gỗ, một loạt tiếng thét "a a a" mất khống chế khiến mọi người chú ý nhìn sang.
"Cục cưng ơi tớ yêu cậu! Hu hu hu vì nể mặt bức ảnh nữ thần có chữ ký này, tớ sẽ tha thứ mấy ngày nay cậu lạnh nhạt với tớ!"
Lăng Phi kích động tới mức vòng qua một đầu ghế dài, tới trao cho Lâm Tri Ngôn một cái ôm thật nồng nhiệt.
Lâm Tri Ngôn bị Lăng Phi ôm chặt tới suýt ngất, vội ho khan vỗ vai cô ấy.
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, là tớ đường đột quá. Tớ muốn đóng khung chữ ký của nữ thần lên rồi đặt ở đầu giường để quỳ lạy!"
Lăng Phi hôn gió lên bức ảnh, thích tới nỗi không nỡ buông tay, ngắm nghía hồi lâu mới vỡ lẽ: "Bé Ngôn à, rốt cuộc là ai cho cậu bức ảnh này vậy? Sao tớ chưa từng nghe nói nhỉ, cậu có người bạn thần thông quảng đại tới vậy sao?"
Lâm Tri Ngôn quơ tay múa chân nói: [Còn nhớ ông chủ lần trước gặp được ở khách sạn không? Bức ảnh này là nhờ anh ấy dùng quan hệ để có được.]
"Ồ~ Anh đẹp trai đó sao!"
Lăng Phi gian manh híp mắt, mười ngón tay sơn đỏ rực đan vào nhau đặt dưới cằm: "Nhìn dáng vẻ đắc ý ngời ngời gió xuân của cậu này, nhất định có chuyện gì đó!"
Lâm Tri Ngôn từ trước tới nay chưa từng giấu chuyện gì với Lăng Phi, cũng không có ý định giấu cô ấy.
Chần chờ một lát, cô mỉm cười nói bằng ký hiệu: [Tớ với anh ấy... Coi như đã ở bên nhau.]
"Cái gì?! Từ từ, cái gì mà "coi như"!!"
Lăng Phi khoa trương trừng to hai mắt, sẵn tiện nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Lâm Tri Ngôn, hưng phấn nói: "A a a cục cưng cậu cuối cùng cũng thông suốt rồi, im im mà chơi lớn dữ! Chúc mừng con yêu thoát ế, hu hu hu mẹ vui cho con!"
Cô ấy còn vui mừng hơn cả bản thân mình thoát ế, Lâm Tri Ngôn dở khóc dở cười.
Đợi khi cô ấy bình tĩnh trở lại, Lâm Tri Ngôn mới chậm rãi ra dấu hiệu tay hỏi: [Cậu không phản đối sao?]
"Đây là chuyện tốt mà, tớ có bị khùng đâu mà phản đối chứ?"
[Không cảm thấy tớ và anh ấy không phải người của cùng một thế giới, sẽ không có kết quả tốt sao?]
"Phi phi! Ai dám nói cậu như vậy? Cậu có thua chỗ nào? Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn tính cách có tính cách, nếu tớ là nam thì tớ chắc chắn sẽ theo đuổi cậu! Cậu là người của trần gian, anh ấy cũng là người của trần gian, sao lại không phải chung một thế giới chứ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!