Chương 26: (Vô Đề)

"Tên WeChat của cô Lâm thật thú vị, con thỏ không ăn củ cải."

Tông giọng của Tùy Văn trầm thấp và khá dày.

Lâm Tri Ngôn không hiểu được ngữ điệu của nửa câu sau, nhưng nhìn vẻ mặt của Từ Văn thì không khó để đoán, chắc là đang trêu chọc nickname WeChat trẻ con của cô.

"Cô Lâm."

Một giọng nam trong trẻo lại quen thuộc vang lên, Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp quay đầu lại thì đầu ngón tay của cô đã bị một bàn tay ấm áp bao bọc lấy.

"Sao lại về trễ như thế, anh đứng dưới lầu đợi rất lâu đấy."

Hoắc Thuật móc lấy ngón tay út của cô, mỉm cười oán trách, song lại có vẻ như đang làm nũng.

Lần đầu tiên chính thức nắm tay, còn là trước mặt người ngoài, Lâm Tri Ngôn vô thức cuộn ngón tay lại, cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền thẳng vào tim.

Hai má cô nóng lên, gõ chữ: [Em đi làm.]

Tùy Văn thu hết sự tương tác giữa hai người vào trong đáy mắt, bản năng của giống đực khiến anh ấy ngửi thấy mùi thù địch thoang thoảng.

Anh ấy không khỏi quơ quơ chiếc điện thoại trong tay, cố ý nhìn về phía Lâm Tri Ngôn rồi nói ẩn ý: "Có thể liên lạc bất cứ lúc nào nhé cô Lâm."

Cửa xe kéo lên, trên tấm kính đen phản chiếu ra gương mặt đang mỉm cười của Hoắc Thuật, nhưng nụ cười kia lại không chạm tới đáy mắt.

Khi xe của Tùy Văn đã rời khỏi ngã tư, Lâm Tri Ngôn chọc cánh tay của Hoắc Thuật, chỉ vào mình rồi lại chỉ lên lầu, làm động tác c ởi quần áo, ý là: [Em lên trên thay quần áo.]

Hoắc Thuật không nói gì, đi theo sau Lâm Tri Ngôn vào thang máy.

"Người kia là ai vậy?"

Hoắc Thuật vươn tay nhấn lầu 5 giùm cô, buột miệng như đang nói chuyện phiếm.

Lâm Tri Ngôn cũng đang định nói chuyện này với anh, cô mỉm cười gõ chữ: [Đó là cháu trai của một người khách hàng. Bà ấy đối xử với em rất tốt, lúc trước có đi nơi khác dưỡng bệnh, hôm nay mới về.]

Hoắc Thuật nhìn nụ cười không chút phòng vệ của cô thì nhướng đuôi mắt: "Anh ta tên gì? Làm nghề gì thế?"

[Tên là Tùy Văn, hình như làm luật sư ở Hồng Kông. Sao anh lại hỏi chuyện này?]

"Không có gì, chỉ là muốn biết thêm về bạn bè của em thôi."

Hoắc Thuật híp mắt, khẽ cười bên tai cô: "Cô Lâm của chúng ta không biết đề phòng ai cả, lỡ như bị lừa thì phải làm sao bây giờ?"

Một tiếng đinh vang lên, thang máy ngừng ở lầu 5.

Vành tai Lâm Tri Ngôn nóng bừng, nhân lúc cửa mở, cô vội bước ra ngoài như muốn chạy trốn.

Cô lấy chìa khóa mở cửa, Hoắc Thuật rất tự giác bước vào theo.

Trong nhà không có dép lê dành cho nam, lúc Lâm Tri Ngôn đang rối rắm trước tủ giày thì nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, Hoắc Thuật từ phía sau vòng qua, ép cả người cô lên cửa.

Anh không còn vẻ lễ độ như hồi trước, lúc này anh ôm cô rất chặt, cánh tay gần như muốn ép chặt vào da thịt Lâm Tri Ngôn.

"Em là người anh thích, là cô Lâm của một mình anh."

Hoắc Thuật nói nhỏ giống như đang thôi miên.

Lâm Tri Ngôn dựa người vào cửa chống trộm lạnh lẽo, ngây ngốc ngẩn ra hồi lâu rồi giơ tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của Hoắc Thuật, vẽ một dấu chấm hỏi nho nhỏ lên lưng anh:  Có chuyện gì sao?

"Ánh mắt tên đàn ông đó nhìn em khiến anh rất khó chịu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!