"Thực ra bà Bạch gia nhập giới giải trí chưa tới hai năm đã ở bên một nhân vật khá có máu mặt. Người đàn ông đó đã lập gia đình, ông ta và vợ ngoài mặt hạnh phúc mà lòng chẳng có nhau, thân ai nấy lo. Có điều, vì lợi ích hai bên nên họ không ly hôn, cũng tuyệt đối không ly hôn."
Hoắc Thuật gác tay lên lan can, hệt như đang nhắc tới người qua đường chẳng liên quan: "Đó là điều mà ai ai cũng biết, nhưng bà Bạch không chịu thua. Bấy giờ báo đài đưa tin vợ của nhân vật máu mặt kia sức khỏe rất kém, bà Bạch ngây thơ cho rằng, chỉ cần bà ta sinh ra người thừa kế xuất sắc thì người đàn ông kia sẽ gạt phăng mọi lợi ích, lấy bà ta làm vợ.
Cho nên, tôi chính là con át chủ bài đầu tiên của bà ta."
Lâm Tri Ngôn nghe vậy, ngạc nhiên vô cùng. Ánh đèn rực rỡ lấp lánh phản chiếu góc nghiêng thần thánh của Hoắc Thuật, trông cực kỳ đẹp trai! Quả thực có chút bóng dáng của Bạch Lệ Châu thời đỉnh cao nhan sắc.
Hoắc Thuật cười nhạt, kể tiếp: "Sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ? Bốn năm sau, cuối cùng thì người vợ của nhân vật máu mặt kia cũng qua đời. Nana chào đời, Bà Bạch hết sức vui mừng, bà ta cứ ngỡ khổ sở tủi hờn phải chịu bao năm đã sắp tới hồi kết. Tôi từng khuyên nhủ bà ta, nhưng bà ta chẳng nghe lọt tai lời của một đứa trẻ... Và rồi, thứ đang chờ bà Bạch chẳng phải là hôn lễ thế kỷ mà là một đòn chí mạng khiến bà ta chẳng gượng dậy nổi: anh trai cả cùng ba khác mẹ của tôi đã ra tay.
Nghĩ cũng phải thôi, bà Bạch nhảy nhót vui mừng như thế, con của bà ta cũng lớn tướng rồi, sao anh ta nhịn nổi nữa?"
Cõi lòng Lâm Tri Ngôn thắt lại, gõ chữ hỏi: [Anh ta đã làm gì?]
Rượu thơm cay nồng luôn là thức uống hoàn hảo cho những câu chuyện xưa cũ. Lọn tóc trước trán Hoắc Thuật xõa xuống, tung bay theo gió, bóng mi che khuất đôi mắt lúc nào cũng mang ý cười, anh đáp: "Cụ thể thì tôi không nhớ rõ, cũng không muốn nhắc lại."
Có khoảnh khắc, gương mặt Hoắc Thuật toát lên vẻ lạnh lùng đầy xa lạ. Đọc Full Tại Truyenfull. vision
"Khi ấy, tôi còn nhỏ, tám, chín tuổi gì đó, cũng là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sức mạnh của quyền lực một cách trực tiếp nhất. Những kẻ đó hủy hoại hoàn toàn một người dễ như bóp nát con sâu cái kiến, chẳng cần tự mình ra tay cũng sẽ cả đám người tranh nhau làm thay."
Hoắc Thuật kể nốt: "Cú sốc ấy gần như khiến bà Bạch hoàn toàn gục ngã. Bà ta bị suy nhược thần kinh và mất ngủ triền miên. Không lâu sau, bà Bạch đưa tôi và Nana trốn sang nước ngoài. Ở nước ngoài chán lắm, lúc nào tôi cũng muốn về nước."
Câu chuyện kết thúc ở đây, Hoắc Thuật chẳng cố ý ra vẻ bí ẩn, cũng không tỏ ra đáng thương. Anh bình thản như đang kể chuyện của người khác, nhưng những thứ anh bộc bạch đã đầy những nốt thăng trầm, ly kỳ hơn cả phim dài tập chiếu trên TV tám giờ tối mỗi ngày.
[Ba anh thì sao? Mẹ con anh khổ sở thế mà, chẳng lẽ ông ấy không quan tâm?]
Tuy trong lòng Lâm Tri Ngôn đã có đáp án, nhưng cô vẫn muốn nghe Hoắc Thuật kể lại dưới góc nhìn của anh. Suy cho cùng thì đáp án biết được từ người khác và thứ Hoắc Thuật mở lòng tâm sự mang ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Lần này Hoắc Thuần im lặng vài giây, cúi đầu nhìn cô, nói rất nghiêm túc: "Ông già tôi cả đời không ngại khó ngại khổ, đồng thời có quy tắc làm việc riêng của mình. Chắc hẳn cô Lâm đã đoán ra ông ta là ai, nếu em vẫn muốn hỏi tiếp, tôi có thể trả lời, nhưng vì muốn tốt cho em, tôi không mong em sẽ làm thế."
Giờ Lâm Tri Ngôn đã hơi hối hận rồi, khi nút thắt nghi ngờ trong lòng được cởi bỏ, áp lực cũng ập tới. Cô nhoài người trên lan can, ngoảnh đầu nhìn Hoắc Thuật, lặng lẽ thở dài.
[Hai người khác nhau một trời một vực, sao lại quấn lấy nhau được nhỉ?]
Ý cô đang nói bản thân cô và Hoắc Thuật, một người là con cưng của trời, có gia cảnh hết sức phức tạp, một người chỉ là cô phụ trách tắm rửa nho nhỏ trong đám người thấp cổ bé họng, kịch bản phim có khi còn chẳng ảo tới mức ấy!
Hoắc Thuật trầm ngâm, hỏi: "Cô Lâm sợ ư?"
Lâm Tri Ngôn nghĩ thật kỹ rồi mới cúi đầu gõ chữ như bay: [Không phải sợ, mà cảm thấy không chân thật. Chênh vênh không rõ phương hướng, tôi không chắc mình liệu có dũng cảm như bản thân vẫn tưởng?]
Hoắc Thuật thở phào nhẹ nhõm: "Vậy em sợ điều gì?"
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một lát rồi trả lời: [Sợ bị lừa dối.]
Đáp án nằm ngoài dự đoán.
Hoắc Thuật nhướng mày nhìn cô thật sâu, chẳng biết đang nghĩ điều chi. Lâm Tri Ngôn bị anh nhìn tới mức xấu hổ, vội chuyển chủ đề: [Anh thì sao? Anh có sợ gì không?]
Hoắc Thuật xoay người tựa lưng lên lan can, đáp: "Tôi không biết sợ hãi là gì."
Nghe rất ngông cuồng, nhưng anh nói cứ như lẽ dĩ nhiên.
[Thật ư?]
"Thật, không giấu gì cô Lâm, tôi sẽ tìm cách giải quyết bằng sạch những thứ làm tôi khó chịu!"
Hoắc Thuật bình tĩnh nói tiếp: "Nói ra cũng buồn cười. Hồi nhỏ, có khoảng thời gian tôi rất nhạy cảm với không gian tối, nên tôi đã tự điều trị giải mẫn cảm cho mình."
[Điều trị giải mẫn cảm? Lúc đó anh nhỏ xíu mà đã hiểu những thứ này rồi?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!