Chương 22: (Vô Đề)

Nhà hàng này mang phong cách Trung Hoa cổ đại, có sân vườn thoáng đãng, có nước chảy róc rách, đôi khi còn nghe được tiếng ống trúc trong ao.

Bên trong phòng bao, Hoắc Thuật ngồi ở ghế thứ hai cạnh cửa sổ, Hoắc Y Na ngồi xe lăn, không tiện di chuyển nên cô ta chọn chỗ cạnh cửa ra vào, đối diện cô ta là Lạc Nhất Minh.

Chiếc ghế ở giữa để trống, đồng nghĩa với việc còn có nhiều vị khách quan trọng chưa xuất hiện. Bàn tròn khổng lồ bày đầy những món ăn tinh tế nhưng đã nguội lạnh, tuy nhiên chưa ai dám động đũa.

Trên mặt Hoắc Thuật không có chút cảm xúc nào, hai người còn lại đã sớm chờ không nổi.

Kim giờ chỉ vào 19 giờ 50 phút, cửa phòng bao cuối cùng cũng được đẩy ra. Một người đàn ông với gương mặt hình vuông chữ điền mặc vest, trên tay xách một chiếc vali da màu đen, hơi cúi đầu với Hoắc Thuật rồi nói: "Cậu ba."

Sau đó, anh ta quay mặt về phía hai người còn lại, nói với giọng điệu máy móc: "Cô út, cậu Lạc, sức khỏe ông Hoắc không tốt nên đành phải hủy bỏ chuyến bay, ông ấy kêu tôi tới thay mặt mình chúc mừng sinh nhật cậu ba."

"Tôi biết ngay mà!"

Hoắc Y Na chán nản ném đôi đũa trong tay, đôi đũa đập mạnh vào bát phát ra tiếng lạch cạnh.

Người đàn ông mặc vest đứng thẳng, giống như một bức tượng gỗ vô cảm.

Hoắc Thuật không hề cảm thấy khó chịu chút nào, anh tựa lưng vào ghế, chậm rãi nói: "Ông già không tới nhưng lời vẫn cần nghe đủ. Nói đi."

Người mặc vest đặt chiếc vali trong tay lên bàn: "Đây là quà sinh nhật ông Hoắc tặng cậu ba, mong cậu ba nhận lấy."

Sau đó anh ta chắp tay lùi về phía sau một bước, nói tiếp: "Ông Hoắc cũng nói, thành tích của cậu ở Sơn Thành ông ấy đều thấy được và rất hài lòng. Bắc Kinh có cậu cả, ở quê có cậu ba, gia đình nơi nơi đều có con trai của ông ấy bảo vệ, ông ấy có thể yên tâm an hưởng tuổi già."

Lời vừa nói ra, Lạc Nhất Minh đang giả vờ nghịch điện thoại cảm thấy tim mình hẫng một nhịp.

Cái đoạn "Bắc Kinh có cậu cả, ở quê có cậu ba" là có ý gì?

Ý là sản nghiệp quan trọng sẽ tập trung ở Bắc Kinh và do cậu cả cầm quyền, Hoắc Thuật dù có xuất sắc tới đâu cũng chỉ như tên sai vặt canh giữ gia sản ở Sơn Thành mà thôi. Con vợ cả khác, con vợ lẽ khác, ai cũng có vị trí riêng, đừng hòng vì một chút lòng tham hư vinh mà phá quy củ của gia đình.

Ông ta nói lời này, tưởng là khen, thực chất lại là lời đe dọa, bên trong chứa đầy ẩn ý sâu cay, khiến cho người nghe không rét mà run.

Lạc Nhất Minh không nhịn được nhìn sang bên cạnh...

Anh ấy thực sự ngưỡng mộ anh Thuật vì những lúc thế này mà còn cười được.

"Ba quá khen rồi, tôi có ưu tú hơn nữa cũng không thể sánh được với ông ta, tôi chỉ cố gắng không làm mất mặt nhà họ Hoắc thôi."

Hoắc Thuật không muốn phải diễn kịch thêm nữa, anh kéo ghế đứng dậy: "Trợ lý Tôn ăn xong hẵng đi, đừng lãng phí đồ ăn ngon."

Rời khỏi phòng bao, vẻ ôn hòa nhã nhặn trên khuôn mặt anh đã không còn nữa, thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, dưới ánh đèn, bị chia ra hai bên sáng tối khó nhìn.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, Hoắc Thuật chậm rãi dừng lại.

Anh không quay đầu, thản nhiên nói: "Mẹ em sai em theo dõi anh."

Lạc Nhất Minh kinh hãi ngẩng đầu lên.

Một lúc sau, anh ấy nuốt nước bọt, cười gượng đáp lại: "Anh Thuật, anh đang nói cái gì vậy?"

"Đừng chối nữa, em làm gì anh đều biết."

Hoắc Thuật xoay người tựa vào cột hành lang màu đỏ, hơi nghiêng đầu.

Rõ ràng anh đang mỉm cười, nhưng Lạc Nhất Minh lại cảm thấy toàn bộ máu trong người mình đang chảy ngược, da gà da vịt thi nhau nổi lên.

Vấn đề trong một gia đình quyền quý chung quy cũng chỉ có lợi ích. Mặc dù mẹ của Lạc Nhất Minh cũng mang họ Hoắc nhưng gia tài được phân chia cho mỗi người trong nhà là khác nhau vì thế mà người nhà họ Hoắc luôn đấu đá trong sáng ngoài tối với nhau, vả lại mẹ anh ấy cũng không ưa cậu cả Hoắc.

Bà ta cảm thấy một Hoắc Thuật mới về nước sẽ là một quân cờ tốt…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!