Chương 20: (Vô Đề)

Ánh đèn neon và nhạc nước vẫn đang hoạt động, những cột nước theo tiết tấu điệu nhạc mà nhấp nhô lên xuống tạo ra những hiệu ứng đẹp đến vô thực.

Chiếc áo khoác nam rộng rãi ấm áp, cằm của Lâm Tri Ngôn gần như vùi vào cổ áo, nhờ đó mà cô ngửi được mùi thơm dễ chịu của nắng.

"Ngôn Ngôn!"

Cửa thang máy mở ra, đi đầu là Lăng Phi, sau khi nhận được tin nhắn trên WeChat, cô ấy đã tức tốc chạy tới, còn không quên mang theo một chiếc áo khoác lông, theo sau là Lạc Nhất Minh trông hơi ủ rũ.

Giày cao gót gõ lộc cộc trên đất, cô ấy lo lắng hỏi: "Không phải tớ đã dặn cậu ở yên trên đó chờ tớ rồi sao? Tại sao cậu lại chạy ra đây một mình?"

[Tớ nhìn thấy tổng giám đốc Từ nên ngăn ông ta lại để hỏi về cuộc phẫu thuật.]

Lâm Tri Ngôn tạm thời kiềm chế cảm xúc, trả lời bằng ngôn ngữ ký hiệu.

"Trời trời, tớ đã nói gì hả!"

Lăng Phi nhìn chiếc áo khoác trên vai Lâm Tri Ngôn, cô ấy nheo mắt lại, nhìn Hoắc Thuật với ánh mắt sắc bén: "Đây là?"

[Trước đây tớ có kể với cậu rồi á, đây là ông chủ mới của tớ. Ban nãy, tớ và tổng giám đốc Từ xảy ra tình huống hơi khó xử, anh ấy đã giúp tớ giải vây.]

"Ồ…"

Vẻ mặt Lăng Phi đầy bí hiểm, ​​điên cuồng dùng ngôn ngữ ký hiệu trả lời: [Đó là người cậu tặng tranh hoa lan đúng không? Chúa ơi, anh ấy đẹp trai quá! Nếu sếp của tớ cũng đẹp trai như vậy, tớ sẽ vui vẻ dậy sớm đi làm mỗi ngày!]

Sau khi Lăng Phi và Lâm Tri Ngôn khoa tay múa chân trao đổi "bí mật" với nhau, cô ấy mới duỗi bàn tay với bộ móng tay sáng bóng, tinh xảo, chủ động bắt chuyện: "Giới thiệu một chút, Lăng Phi."

Giọng nói của cô ấy rất mềm mỏng nhưng âm lượng không thấp, lộ ra chút bướng bỉnh và kiêu ngạo.

Hoắc Thuật nhắm mắt lại một giây, sau đó lễ độ vươn tay ra, vừa chạm vào, anh đã nhanh chóng thu tay về rồi mỉm cười nói: "Hoắc Thuật."

Lăng Phi là người khiếm thính, nhưng điều này cũng không gây khó khăn quá lớn cho cô ấy, cô ấy bày ra phong thái như một bà mẹ mà đáp: "Lâm Tri Ngôn thường xuyên nhắc tới anh, cô ấy nói anh làm gì cũng giỏi."

Hoắc Thuật thích thú nhìn Lâm Tri Ngôn, dài giọng hỏi: "Thật sao?"

Lâm Tri Ngôn xấu hổ, cô ước cô có thể bịt cái miệng đang bô lô ba la của bạn mình.

[Phi Phi, cậu nói ít đi một chút được không…]

Lâm Tri Ngôn biết cô không thể ngăn được sự nhiệt tình của Lăng Phi bèn cố gắng đổi hướng về chủ đề cũ: [Sao cậu đi lâu như vậy? Tai cậu có ổn không?]

"Không có gì, chỉ là máy trợ thính bị lỗi nên hơi khó chịu thôi."

Lăng Phi dùng ánh mắt sắc như dao đâm thủng Lạc Nhất Minh, cô ấy nghiêng đầu vén tóc cho Lâm Tri Ngôn xem, máy trợ thính màu đen đã bị tháo xuống từ lúc nào…

Nói cách khác, hiện tại cô ấy không nghe được nên mới không kiểm soát được âm lượng của mình.

"Anh Thuật." Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Lạc Nhất Minh chào người nhà mình một tiếng, sau đó có chút áy náy nhìn Lăng Phi, xoa xoa chóp mũi do dự nói: "Vậy, bây giờ hai người đi về hả?"

Lăng Phi thậm chí còn không thèm nhìn vào mắt anh ấy, nói với Lâm Tri Ngôn: "Xin lỗi bé cưng, tớ không nghe thấy nên lái xe không an toàn lắm, chúng mình gọi taxi nha?"

Vừa nói vừa liếc nhìn Hoắc Thuật.

Hoắc Thuật sao lại không hiểu? Anh rất phối hợp hỏi: "Xin hỏi nhà cô Lăng ở đâu?"

Lâm Tri Ngôn thuật lại bằng ngôn ngữ ký hiệu, Lăng Phi nói ra một địa chỉ, đó là một căn hộ cao cấp ở phía đông thành phố, đối diện với nơi Lâm Tri Ngôn sống.

"Cô Lâm ngồi xe tôi về đi, thuận đường."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!