Chương 19: (Vô Đề)

Hệ thống sưởi của nhà hàng chạy hết công suất, những bó hoa cẩm tú cầu tươi tắn được trang trí trên bàn ăn, nghệ sĩ violin và nghệ sĩ dương cầm đang chơi những bản nhạc trữ tình trong góc phòng.

Lâm Tri Ngôn cởi áo khoác lông đưa cho nhân viên, cô hỏi thăm mới biết tổng giám đốc Từ hiện đang có việc, một lúc nữa mới đến.

"Xạo chó! Rõ ràng là huênh hoang, cố ý bắt chúng ta chờ ở đây."

Lăng Phi cầm ly rượu vang nhấp miệng, bĩu môi lẩm bẩm: "Có vị chua, thử đi."

[Phi Phi đừng uống rượu, không tốt cho ốc tai đâu.] Lâm Tri Ngôn làm thủ ngữ.

"Tớ biết mà, tớ uống một xíu thôi."

Vừa dứt lời, Lăng Phi vội vàng rút hai tờ khăn giấy che lỗ mũi, hắt xì liên tù tì hai cái: "Tiêu rồi, bị viêm mũi rồi."

[Không sao chứ?] Lâm Tri Ngôn đẩy giỏ hoa trên bàn ra xa.

"Không có việc gì, hơi ù lỗ tai thôi." Lăng Phi đè phía sau tai.

Đây cũng bị xem là tác dụng phụ sau phẫu thuật cấy ghép ốc tai điện tử, chẳng hạn như việc hắt xì và xì mũi dễ dàng gây sức ép bên trong hộp sọ, ảnh hưởng không tốt đến cơ thể.

[Cậu mau đi xử lý đi.] Lâm Tri Ngôn ra hiệu với cô ấy.

Lăng Phi lại hắt xì thêm mấy cái, xòe bàn tay thành số "năm", ý là: Chờ tớ năm phút.

Trong nhà vệ sinh nữ, Lăng Phi dùng khăn giấy ướt lau xoang mũi, bây giờ cô ấy mới thấy dễ chịu hơn sau khi bị đủ loại hương hoa và mùi nước hoa tấn công.

Dặm lại lớp trang điểm, cô ấy cất chiếc gương nhỏ rồi đi ra ngoài, vô tình đụng phải một người.

Khu vực rửa mặt công cộng, ánh đèn chiếu sáng không gian sang trọng giống như sàn catwalk của người nổi tiếng. Lạc Nhất Minh đang dựa vào tường, ánh mắt dò xét, rõ ràng anh đã có sự chuẩn bị.

Với mái tóc xoăn đặc trưng và thái độ cà lơ phất phơ của anh ấy, Lăng Phi muốn quên cũng khó.

Cô ấy không khỏi thầm than, đúng là "oan gia ngõ hẹp."

Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc áo khoác lửng đen hở bụng cùng váy đen và đôi bốt cao qua đầu gối. Mái tóc xoăn dày màu hạt dẻ nửa xõa nửa cột. Màu son đỏ caramel cổ điển và chiếc khăn lụa màu đỏ đồng quấn quanh cổ, kết hợp cùng chiều cao 1,69 mét khiến cô ấy trở nên quyến rũ đầy phóng khoáng. 

Lạc Nhất Minh vừa nhìn thấy cách ăn mặc của cô ấy liền vui vẻ ra đòn phủ đầu: "Cô đang đi bar à?"

Lăng Phi biết Lạc Nhất Minh cười nhạo việc mình ăn mặc không phù hợp với buổi tiệc tối tao nhã này. Nếu không phải vì phải chờ đợi bé Ngôn ở buổi tiệc thì cô thật sự muốn đấm cho tên tóc xoăn này một đấm thấy ông bà luôn, biểu diễn lại cho anh ấy xem điệu nhảy disco trên mộ trong đêm ngay tại đây. 

Lăng Phi vô cảm đi ngang qua người anh ấy, Lạc Nhất Minh lại lấy tay chặn cô ấy lại.

"Tôi quan sát cô rất lâu, cô nói nhiều như vậy thì sao là người khiếm thính được? Lần trước cô đùa tôi à?"

Lăng Phi hoảng sợ lùi lại phía sau, không thể nhịn được nữa: "Đồ rình trộm! Anh dám nhìn vào nhà vệ sinh nữ sao? Bi3n thái!"

"Không phải... Ý tôi là ngoài đại sảnh kìa, chính mắt tôi thấy cô nói chuyện với Lâm Tri Ngôn! Tôi không biết chuyện này nên muốn hỏi rõ! Lãng phí sự đồng cảm của người khác là không tốt, cô giấu đầu lòi đuôi rồi!"

Lạc Nhất Minh ngước cằm, làm tư thế vấn binh hỏi tội: "Tóm lại là cô lừa tôi nên phải xin lỗi tôi!"

Lăng Phi nhìn anh ấy với ánh mắt nhìn thằng ngốc, cô ấy đang định đi qua anh ấy thì thấy Lạc Nhất Minh dùng tay giữ khăn choàng của cô ấy, ý muốn ngăn cản không cho cô ấy đi.

"Đứng lại, mau nói cho rõ ràng!" Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Hệ thống sưởi hoạt động hết công suất, khăn choàng bị kéo xuống vuốt vào tóc tạo thành tia tĩnh điện.

Thiết bị ốc tai điện tử giấu trong tóc bị nhiễu, phát ra âm thanh chói tai, Lăng Phi tức tốc ấn sau tai, hét lên đau đớn.

Lạc Nhất Minh sợ tới mức vội buông tay ra, khăn lụa đỏ sậm nhẹ nhàng rớt xuống sàn, như một cánh hoa hồng héo rũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!