Chương 17: (Vô Đề)

Chung cư cô thuê nằm ở phía sau cô nhi viện, chỉ mất năm phút đi bộ.

Đến khi bình tĩnh lại, Lâm Tri Ngôn bỗng thấy ảo não vì sự mạo muội của mình. Cô là người công tư phân minh, xem trọng không gian riêng tư ngoài công việc, cũng chưa từng dẫn người khác giới về nhà, huống hồ chi theo mức độ nào đó thì Hoắc Thuật còn là sếp của cô.

Đi thang máy lên tầng năm, đèn cảm ứng ngoài hành lang lờ mờ không sáng rõ.

Lâm Tri Ngôn đứng trước cửa căn hộ 501, quay đầu lại nhìn vị khách trẻ tuổi cao ráo, mặt cô thoáng hiện lên vẻ thẹn thùng hiếm thấy: [Anh Hoắc đợi một chút, phòng tôi rất nhỏ, để tôi dọn dẹp một chút nhé.]

Tất nhiên, khách theo ý chủ, Hoắc Thuật đồng ý đứng chờ.

Lâm Tri Ngôn mở cửa vào nhà, dùng tốc độ nhanh nhất xếp gọn các tài liệu đang bày bừa trên bàn, xoay qua phủi phẳng nệm, rồi thu quần áo phơi ngoài ban công nhét vào tủ.

Cô là người thích sạch sẽ nên không mất nhiều thời gian dọn dẹp. Chừng một phút sau, cô lại mở cửa ra, mỉm cười đưa một đôi dép giống như dép khách sạn dùng một lần… Nhà cô ít khi có khách ghé, đôi dép này là của Lăng Phi lần trước đến rồi để lại.

Hoắc Thuật thay giày, tuy dép hơi nhỏ nhưng cũng đành mang tạm.

Đây là căn hộ có một phòng ngủ và một phòng khách, diện tích khoảng bốn mươi mét vuông, được dọn dẹp gọn gàng, mang cảm giác ấm áp. Ngay cửa vào là căn bếp nhỏ và nhà vệ sinh. Phòng khách được bài trí một chiếc ghế sô pha vải hai người ngồi và một chiếc bàn trà tròn, trên bàn đặt một bình hoa có cắm một nhánh hoa cúc giả. Gần đó là một chiếc bàn học gắn vào tường và một chiếc giường đôi dài một mét rưỡi.

Giường được phủ tấm trải giường màu trà xanh sữa được dém gọn gàng, đầu giường đặt một gối ôm và một gối đầu, thể hiện tính cách của chủ nhân căn phòng. 

Ánh nắng ban chiều xuyên qua khung cửa sổ trắng chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Lâm Tri Ngôn tỏ ý mời Hoắc Thuật ngồi ghế sô pha, rồi mở tủ lạnh lấy một chai nước trái cây và một chai cà phê hòa tan, hỏi anh muốn uống cái nào.

Hoắc Thuật kéo ghế xếp bên cạnh ngồi xuống, dáng người vượt trội của anh khiến căn phòng nhỏ trông khá chật chội. Anh mỉm cười nói: "Nước lọc là được rồi."

Lâm Tri Ngôn cầm ly giấy đựng nước ấm, làm động tác tay ý bảo Hoắc Thuật cứ tự nhiên, sau đó xoay người đi vào bếp.

Bật bếp, lấy nồi, cô nhanh nhẹn bắt tay vào việc nấu ăn, không cần nhìn thời gian, đến bước nào làm cái gì được cô thực hiện vô cùng thuần thục.

Hoắc Thuật đứng dậy, ung dung dựa ở cửa lẳng lặng nhìn.

Khí nóng tràn ngập khắp phòng bếp như một lớp lụa mỏng bao lấy khuôn mặt dịu dàng của cô, mang lại cảm giác thực khó tả.

Di động trong túi bất ngờ rung lên.

Hoắc Thuật không nhìn nữa, lấy di động ra xem rồi không khỏi bật cười.

Lâm Tri Ngôn: [Tôi quên hỏi, anh ăn cay được không?]

Hoắc Thuật ngẩng đầu, Lâm Tri Ngôn đang đứng trong bếp nhìn anh cười, quơ quơ di dộng trong tay.

Hai người cách nhau chưa đến hai bước chân dài lại dùng điện thoại để nói chuyện, điều này cũng rất mới lạ.

[Không ăn được.] Anh trả lời.

[Hành thì sao?]

[Ăn được.]

Cứ thế, một người hỏi một người đáp, một lúc sau Lâm Tri Ngôn tự tin làm động tác tay "đã biết".

Chưa đến năm phút sau, một tô hoành thánh lớn nóng hôi hổi được cô đặt lên bàn học… Bàn trà quá nhỏ, Hoắc Thuật cao như vậy, nếu phải cúi người ăn rất bất tiện.

Hoắc Thuật cũng rất phối hợp đi đến ngồi vào bàn, dù sao phòng nhỏ chỉ cần đi mấy bước.

Tô mì hoành thánh kiểu Nhật, nước dùng thơm mùi hành, hoành thành đầy ắp nhân được làm bằng tay xen giữa rong biển mềm, tôm thấp thoáng dưới lớp vỏ bánh mỏng.

Hoắc Thuật húp một miếng nước dùng trước, nước được nêm nếm vừa miệng, hương vị thơm ngon tràn ngập khoang miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!