Chương 15: (Vô Đề)

[Kính gửi kẻ thù truyền kiếp của Harry Harlow, đối tượng quan sát mới bất hạnh bị cậu "bắt giữ" kia đã ra sao rồi?]

Màn hình điện thoại sáng lên, đó là tin nhắn của Vincent gửi từ phía bên kia của Thái Bình Dương đến.

Biệt danh trong tin nhắn bắt nguồn từ thí nghiệm "Khỉ rhesus" của nhà tâm lý học người Mỹ nổi tiếng Harry Harlow: Ông đã sắp xếp cho những con khỉ con mới sinh hai người mẹ giả: Một là con khỉ sắt cung cấp thức ăn và một con khỉ bông không cung cấp thức ăn. Kết quả cho thấy, những con khỉ con khi bị sợ hãi và k1ch thích sẽ chạy đến chỗ con khỉ bông theo bản năng, mà không phải là con khỉ sắt đã cung cấp đồ sữa cho chúng...

Vì vậy Harry Harlow rằng: Tình yêu trên đời gồm ba yếu tố là sự tiếp xúc, vận động và vui chơi. Những điều kiện vật chất tốt nhất cũng không thể sánh bằng những cái ôm đầy tình yêu thương.

Khi Hoắc Thuật còn nhỏ, anh đã từng coi thường kết luận này.

Thật buồn cười khi dùng những con khỉ có trí tuệ thấp để phân tích sự phức tạp của bản chất con người. Con người luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, một viên kẹo ngọt hay một cái ôm, một khoản tiền lớn hay nhu cầu tình cảm, có là kẻ ngốc thì cũng biết nên chọn cái nào.

Phản chứng này đã khiến Vincent hứng thú trong nhiều năm. Anh ta thân thiết gọi Hoắc Thuật là "kẻ thù truyền kiếp của Harry Harlow."

Hoắc Thuật dám cược rằng lúc này đám điên trong viện nghiên cứu M đang tụ tập lại với nhau cùng chuẩn bị đặt cược.

Anh dựa vào ghế công thái học, vừa xoay khối rubik trong tay rồi vừa soạn tin nhắn: [Tôi đã thua bao giờ chưa?]

Tin nhắn còn chưa gửi đi thì đã có một cuộc gọi từ nước ngoài gọi đến.

Trong hai giây cuối trước khi điện thoại tự động tắt máy, Hoắc Thuật mới chậm rãi ấn nút nghe.

"A Thuật, sao mãi mới nghe máy vậy… Hi Amanda, just a moment."

Đầu dây bên kia khá ồn ào, một giọng nữ uyển chuyển nhưng lạnh lùng đang cố dùng thứ tiếng Anh vụng về của mình chào người bên cạnh, rồi tiếp tục phàn nàn: "Hai ba con thật lạnh lùng, thế mà lại vứt mẹ ở đây một mình…"

"Lần này cần bao nhiêu?" Hoắc Thuật ngắt lời bà ta.

Đầu dây bên kia dừng lại một lát, rồi bà Bạch lại cố nói: "Một triệu đô la. Mẹ nhìn trúng một viên kim cương màu hồng đậm tự nhiên ba ca

-ra."

Hoắc Thuật chống cằm, lạnh nhạt nói: "Sao vậy, tiền ông cụ đưa không đủ cho bà tiêu à?"

"Con cũng biết đấy, ông ta già rồi, lại còn bị đứa con trai trưởng giám sát, ông ta còn nhớ gửi cho ta chút phí sinh hoạt đã là may lắm rồi."

Chắc bà Bạch đã chịu đựng cơn tức quá lâu nên càng nói càng hăng: "Sau khi về nước con sao rồi? Không muốn yên ổn ở thủ đô, mà cứ nhất quyết chạy tới Sơn Thành chứng minh bản lĩnh cho ông cụ thấy làm gì. Hai đứa con trai của bà vợ cả, một đứa thì độc ác tàn nhẫn, một đứa thì là kẻ vô dụng. Hai đứa nó chẳng ai có thể gánh vác nổi sự nghiệp của nhà họ Hoắc.

Hơn nữa, IQ của con cao như vậy, còn được chính ông ta công nhận là hoàn hảo hơn hai đứa kia gộp lại, như vậy con có thể dễ dàng đối phó với chúng nó rồi còn gì. Con đang chờ gì nữa?"

Hoắc Thuật để điện thoại ra xa, lạnh nhạt nhìn thời gian cuộc gọi đang không ngừng tăng lên.

"Thật phiền phức."

Đầu bên kia điện thoại kinh ngạc: "Con nói cái gì?"

"Không có gì, tôi sẽ chuyển tiền vào thẻ cho bà."

Hoắc Thuật tắt điện thoại, sự ôn hoà cũng dần biến mất. Anh cứ thờ ơ ngồi ở đó.

Con người thật kỳ lạ, chỉ cần dùng "máu mủ ruột thịt" là có thể trói buộc những người có IQ và năng lực hoàn toàn khác nhau lại một chỗ. Có thể đòi hỏi lợi ích vô điều kiện, rồi còn lấy cái danh là "máu mủ tình thâm"...

Ông ta sắt đá cả đời, luôn coi các con mình những lưỡi dao mà mài giũa. Ông ta còn thực sự khen Hoắc Thuật là tác phẩm hoàn mỹ nhất của ông ta.

Nhưng Hoắc Thuật không muốn làm lưỡi dao, anh muốn làm người cầm đao.

Trò chơi của kẻ tầm thường thật sự rất nhàm chán.

Hoắc Thuật mở lại cửa sổ chat với Vincent trên điện thoại, rồi đẩy ghế công thái học về phía trước mở một tài liệu trên máy tính ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!