Chương 14: (Vô Đề)

Lâm Tri Ngôn không thể nhìn thẳng vào mắt Hoắc Thuật, đành phải cúi đầu gõ chữ: [Nếu anh Hoắc cần, tôi sẽ biên soạn cẩm nang ẩm thực gửi cho anh.]

"Được, tôi rất mong chờ." Hoắc Thuật lễ phép đáp lại.

Ngay sau đó ánh mắt của anh hơi dừng lại, nhìn qua Lâm Tri Ngôn.

Lâm Tri Ngôn quay lại nhìn theo ánh mắt lạnh nhạt của Hoắc Thuật, phát hiện ra một đôi mắt mèo tròn xoe giấu sau đám cây xanh ở góc hành lang

- Hoắc Y Na không biết tỉnh dậy từ lúc nào đang lạnh lùng nhìn trộm hai người qua kẽ lá.

"Đừng chạm vào tôi, tôi sẽ tự làm!"

Trong phòng tắm, cô Hoắc đang rất buồn bực, không chịu để Lâm Tri Ngôn tắm rửa giúp cô ta. Vết sẹo trên người giống như một lời nguyền đang bào mòn lòng kiêu hãnh của cô ta.

[Tôi sẽ chỉ cọ lưng cho cô thôi, còn vùng kín và những chỗ có thể nhìn thấy được thì cô tự xử lý]

Lâm Tri Ngôn nhanh chóng buộc gọn tóc, một tay đeo bao tay tắm, một tay gõ chữ: [Sau khi cọ lưng xong tôi sẽ làm cho cô một bộ móng.]

Đúng mật khẩu rồi, quả nhiên Hoắc Y Na nhướng mi: "Cô còn có thể làm móng được?"

[Cô nghĩ người phụ trách tắm rửa chỉ giúp người ta tắm thôi à? Tôi có thể cắt tóc, mát

-xa, làm móng. Tôi còn đảm nhiệm vai trò của một hốc cây cảm xúc để cô Hoắc có thể phàn nàn bất cứ điều gì cũng được, tôi thề sẽ không nói ra ngoài một chữ.]

Người câm có thể nói ra ngoài được à? Hoắc Y Na trợn tròn mắt.

Lâm Tri Ngôn đã ở chung với trẻ con từ lâu nên có cách riêng để dỗ dành chúng: Khi nói lý lẽ không hiệu quả thì chuyển hướng sự chú ý là điều nên làm.

[Tóc của cô cũng dài quá rồi, tóc mái còn che mất cả mắt nữa. Lần sau tôi sẽ mang dụng cụ cắt tóc đến để cắt sửa cho cô.]

"Nếu dám phá hỏng kiểu tóc của tôi thì cô sẽ phải chết đấy!" Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Hoắc Y Na chỉ lo cãi nhau, đến khi cô ta nhận ra có gì đó không đúng thì Lâm Tri Ngôn đã nhẹ nhàng nâng phần thân trên của cô ta lên, bắt đầu chà lưng cô ta theo vòng tròn.

Lưng Hoắc Y Na cứng còng, muốn giãy ra đã không kịp nữa, đành phải cắn môi ậm ừ: "Không được sờ lung tung!"

Bờ vai của cô gái mảnh mai mịn màng, đáng lẽ phải hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật, nhưng Lâm Tri Ngôn lại sờ thấy vết sẹo lồi lên dưới cột sống khó có thể bỏ qua. Cô tránh qua như không nhìn thấy, không làm cô gái đang căng cứng thân mình phải xấu hổ.

Sau khi chà lưng xong, Lâm Tri Ngôn thực hiện lời hứa của mình và lấy ra một đống dụng cụ làm móng tay mini cầm tay từ túi vải, xếp chúng thành một hàng lên tủ phòng tắm.

Hoắc Y Na nhìn thấy sửng sốt: "Cái túi rách này của cô là kiểu túi không gian bốn chiều à?"

Sao bên trong đó cái gì cũng có!

Lâm Tri Ngôn mỉm cười, cầm lên mấy lọ sơn móng tay hỏi: [Cô muốn sơn màu gì?]

"Màu đen." Trong lòng Hoắc Y Na đã chết, nhưng miệng vẫn rất thành thật.

Màu sắc chán đời có chút nổi loạn lại phù hợp với tính cách của cô ta.

Lâm Tri Ngôn ra hiệu cho Hoắc Y Na đặt tay lên thành bồn tắm, dùng khăn khô lau sạch nước rồi bắt đầu dùng dụng cụ mài móng tay cẩn thận mài giũa.

Loại sơn móng tay đã chuẩn bị sẵn không phải là màu sơn đen hoàn toàn mà là một loại sơn móng tay mắt mèo với vệt sáng xanh lẫn bạc lấp lánh, gắn thêm một vài viên kim cương. Lâm Tri Ngôn có nền tảng nghệ thuật vững chắc và óc thẩm mỹ xuất sắc. Cô đã sử dụng những màu sắc thiếu sức sống nhất để tạo ra sự sang trọng và quý phái của một quý cô giàu có sang chảnh.

Hoắc Y Na lặng lẽ quan sát, sắc mặt dần dần từ lúc đầu không có hứng thú chuyển sang bình tĩnh và nghiêm túc.

Đèn tím chiếu lên móng tay hơi nóng một chút. Biểu cảm của cô ta thay đổi nhiều lần, cuối cùng nhẹ giọng gọi"Này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!