Lần đầu tiên Quý Uyển cảm thấy, sự ngây thơ đôi khi cũng sẽ trở thành lưỡi dao sắc nhọn nhất trên đời.
"Em quan tâm anh làm gì? Chẳng phải anh có người yêu mới rồi hay sao?"
"Anh không có người yêu mới."
"Thế chuyện hoa khôi khoa kia là thế nào?"
Quý Uyển khoanh tay, ngửa đầu chất vấn anh: "Em hỏi anh, có phải anh đồng ý qua lại với cô ta chỉ vì một bản vẽ không?"
Lê Ký Bạch suy nghĩ rồi nói: "Ừ."
Anh mấp máy môi, còn muốn giải thích thêm gì đó, Quý Uyển như mất trí ngắt lời anh: "Thế anh đi mà tìm cô người yêu mới của anh đi!"
Cô đóng sầm cửa lại, tức giận nằm xuống giường, cầm gối ôm lên đấm mấy phát.
Thế này không đủ hả giận, cô lại vùi mặt vào trong gối, im lặng hét lên thật to.
Quý Uyển bị đánh thức bởi tiếng mưa rơi trên kính thủy tinh.
Mở mắt ra, trời đã gần sáng, xung quanh tối đen. Hôm nay bạn cùng phòng cô có ca trực đêm, trong phòng chỉ có mình cô, yên tĩnh đến đáng sợ.
Mưa to như thế, có lẽ Lê Ký Bạch đã rời đi từ lâu. Buổi chiều cứ cách mười phút anh lại bấm chuông cửa một lần, bấm ba lần, không đến lần thứ "4", tiếng động bên ngoài cửa đã im bặt.
Nghĩ một hồi, Quý Uyển cảm thấy sống mũi cay cay, không thể giấu nổi nỗi buồn.
Không sao, ngủ một giấc là ổn.
Cô cho chiếc gối mềm lên tai, xoay mình rồi ngủ tiếp.
Bảy giờ sáng, trời quang mây tạnh.
Quý Uyển bình tĩnh lại, tự làm cho mình một bữa sáng thịnh soạn, sau khi ăn uống xong cô mang theo một túi rác ra ngoài.
Vừa ra khỏi hành lang, cô sững người.
Lê Ký Bạch vẫn cầm hộp cơm đứng nguyên tại chỗ, tối hôm qua mưa gió như thế, cả lối vào hành lang đều ngập nước mưa, kể cả anh cũng bị dính nước. Lớp áo mỏng bị dính mưa bó sát vào cơ thể gầy gò, mặt mũi tái nhợt chẳng khác nào ma nước.
Anh có sự cố chấp, bướng bỉnh đơn thuần nhất của một chàng trai trẻ, không hề ấm ức hay mất kiên nhẫn, anh chỉ im lặng đứng đó.
Trong đôi mắt lạnh lùng đen láy đó, chỉ khi nhìn thấy Quý Uyển mới sáng lên sự giận dỗi trẻ con.
Quý Uyển ngừng thở, túi rác trong tay suýt thì rơi xuống đất.
"Lê Ký Bạch, anh sẽ không đứng đây cả đêm qua đấy chứ?"
Cô giận sôi máu: "Anh bị ngốc hả! Nghĩ mình đang đóng phim thần tượng khổ vì tình à!"
"Quý Uyển, vì sao em lại không quan tâm đ ến anh?"
Giọng Lê Ký Bạch khàn đặc đến đáng sợ, người lảo đảo như sắp ngã: "Tối hôm qua, anh bấm chuông ba lần."
Quý Uyển ném túi rác đi, bước đến đỡ anh, vừa tức vừa giận.
"Tại sao… Anh nói xem tại sao? Anh có người yêu rồi còn qua lại với cô gái khác, đấy là vượt quá giới hạn, về nguyên tắc là đã sai rồi, chứ không phải anh kêu oan là có thể phủ nhận toàn bộ đâu."
"Anh không đi quá giới hạn."
Lê Ký Bạch ho nhẹ một tiếng, cúi xuống nhìn cô: "Quan Lâm bảo anh rằng chỉ cần anh kết bạn với cô ta, cô ta sẽ cho anh xem bản vẽ dụng cụ thí nghiệm quang học mới nhất của đại học Princeton. Qua lại, theo tâm lý học đó là sự kết nối trực tiếp giữa người với người; theo ngôn ngữ học là sự trao đổi thông tin qua lại với nhau; theo xã hội học là thiết lập quan hệ xã hội với nhau…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!