Chương 111: (Vô Đề)

Đôi mắt hơi xếch của Quý Uyển khẽ cong lên, giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự ngượng ngùng đặc trưng của người thiếu nữ, cô lấy hết can đảm nói: "Bởi vì, hình như tôi hơi thích cậu rồi."

Vẻ mặt của Lê Ký Bạch không hề thay đổi.

Anh "ừ" một tiếng, rồi lại cúi đầu gắp món cơm cuộn trứng trên đ ĩa lên, nói: "Tôi không cần cậu thích."

"…"

Phải có trái tim kiên cường mới giao tiếp được với Lê Ký Bạch. Cuối cùng Quý Uyển cũng hiểu được lý do tại sao anh sở hữu ngoại hình xuất sắc đến vậy mà không có cô gái nào dám đến gần anh rồi.

Cô liếc nhìn anh, thầm khích lệ bản thân. 

Không cần cô thích cũng không sao, cần đồ ăn cô nấu là được. Anh đẹp trai tội nghiệp bị đồ ăn ở quầy số 3 hành hạ từ lâu rồi chứ gì?

Các thiên tài đều rất khó chinh phục. Từ vị giác đến trái tim, phải từ từ mưu tính mới là thượng sách.

Mỗi khi Quý Uyển có thời gian rảnh, cô sẽ chạy đến căng tin trường A như thường lệ.

Lê Ký Bạch đã đẹp trai, lại còn là thiên tài hiếm có của khoa vật lý, thế nên người thích thầm anh không chỉ có một mình Quý Uyển. Đôi khi cô đến muộn một chút, chỗ ngồi trong căng tin sẽ bị mấy cô gái cố ý tiếp cận anh chiếm mất. Lê Ký Bạch không quan tâm đ ến bọn họ, nhưng cũng không bao giờ từ chối. Anh dường như thờ ơ với thế giới bên ngoài, mọi sự chú ý đều dành cho vật lý.

Quý Uyển tức đến nỗi mỗi lần đều phải đến sớm hơn một tiếng để tránh bị người khác chiếm chỗ.

Xuân đi thu đến, băng tuyết tan đi, cây ngô đồng ngoài cửa sổ khô héo rồi lại nảy lộc xanh tươi.

Các cô gái vây quanh Lê Ký Bạch đều chán nản rút lui, chỉ có Quý Uyển vẫn kiên trì theo đuổi anh bất chấp mưa nắng, cười tít mắt đưa hộp cơm bento vừa nóng hổi vừa tinh tế cho anh… Hầu hết nguyên liệu đều là thịt bò và thịt gà mua về để luyện tập giải phẫu, một công đôi việc.

Dần dần, ngay cả các bạn cùng lớp của Lê Ký Bạch cũng nhận ra Quý Uyển. Mỗi lần nhìn thấy cô đến, họ đều chủ động nhường chỗ và mỉm cười hỏi cô: "Quý Uyển, cô lại đến đưa hộp cơm tình yêu cho Tiểu Bạch của chúng tôi à?"

"Đúng vậy."

Tình cảm của cô luôn hào phóng, trong sáng và lạc quan.

Khiến một đám nam sinh thở dài: "Haiz, Tiểu Bạch đúng là có phúc mà không biết hưởng! Chẳng giống bọn mình…"

Quý Uyển chỉ cười nhìn Lê Ký Bạch vừa ăn cơm cô làm vừa giải đề vật lý, trong lòng tràn ngập cảm giác thành công.

Cô có thể cảm nhận được khoảng cách giữa hai người đang ngày càng gần hơn.

Bởi vì từ khi hai người trao đổi thông tin liên lạc, địa điểm gặp gỡ của cô và Lê Ký Bạch sẽ không còn giới hạn trong căng tin ồn ào nữa, mà thay vào đó anh sẽ đưa cô đến thư viện dưới lòng đất cạnh viện nghiên cứu. Đây là căn cứ bí mật của Lê Ký Bạch, anh thường xuyên ngồi ở đó cả ngày mà không sợ bị ai làm phiền.

Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường. Lúc Quý Uyển và Lê Ký Bạch ra khỏi thư viện, bên ngoài đã mưa như trút nước, mùi tanh của đất bùn xộc vào mũi.

Lê Ký Bạch lấy một chiếc ô gấp màu xanh đậm từ trong ba lô ra, quay sang hỏi Quý Uyển: "Cậu có mang ô không?"

Đôi mắt Quý Uyển sáng lên, tưởng rằng tên ngốc này đã hiểu ra nên vội vàng nói: "Không mang."

Lê Ký Bạch gật đầu, lấy điện thoại ra xem rồi nói với cô: "Có lẽ nửa tiếng nữa sẽ ngớt mưa đấy, cậu có thể đợi mưa tạnh rồi hẵng về."

Ơ Này!

Cô muốn anh che ô giúp cô một đoạn, chứ không phải làm dự báo thời tiết! Lãng mạn một chút được không, bạn học Tiểu Bạch ơi!

Trong lòng Quý Uyển như muốn phát điên, gọi cái người đang cầm ô chuẩn bị rời đi kia lại: "Đợi đã, Lê Ký Bạch!"

Lê Ký Bạch quay đầu lại nhìn cô, chàng thiếu niên trong mưa có dáng người thanh nhã, nét mặt như xuân.

Quý Uyển buột miệng nói: "Cậu có thể… cho tôi che ô cùng cậu được không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!