Chương 11: (Vô Đề)

Người ta đều nói thứ ba là ngày khó khăn nhất, vì dù sao dư âm của cuối tuần cũng đã tiêu tan, mà khoảng cách đến cuối tuần kế tiếp lại quá xa.

Lâm Tri Ngôn và giáo viên đặc biệt của cô nhi viện đã thay đổi tiết học, sau khi kết thúc chương trình học buổi sáng, cô đi tới trung tâm thính lực nhận máy trợ thính đã sửa xong.

Làm xong việc vừa đúng mười một rưỡi, cô đứng ở dưới lầu đợi một lúc thì thấy một chiếc xe BMWs đỏ rực dừng ở trước mặt.

Cửa kính xe hạ xuống, một cô gái theo phong cách Hồng Kông với mái tóc xoăn sóng, vòng tai to đến mức có thể làm vòng tay hất tóc, quăng ánh mắt cực kỳ gợi cảm, quyến rũ cho Lâm Tri Ngôn.

"Bé cưng, lên xe!"

[Phi Phi.]

Lâm Tri Ngôn mở cửa xe bên phó lái rồi ngồi xuống, vừa thắt dây an toàn vừa ra hiệu nói: [Cực cho cậu phải đi cùng tớ một chuyến rồi.]

"Giữa chúng mình còn khách sáo làm cái gì? Dù sao gần đây tớ cũng ít việc, không cần phải đi làm theo giờ. Hơn nữa đã nửa tháng rồi bọn mình chưa gặp nhau, mỗi lần trở về hẹn cậu, cậu đều nói không có tiền, làm hai công việc liên tục, không biết tiền của cậu đi đâu hết rồi… Bé cưng Tri, đừng nói cậu bị trai bao lừa đấy nhé?"

Lâm Tri Ngôn đỡ trán: [Tớ mua máy trợ thính mới.]

"À à! Cũng tốt, máy trợ thính lỗi thời kia của cậu nên thay từ lâu rồi. Không có tiền nuôi trai bao thì tìm một trai bao nuôi cậu thôi, bé cưng nhà tớ xinh đẹp như vậy, muốn tìm đại gia nào mà chẳng được? Nếu thật sự không tìm được ai như vậy thì để chị đây ôm ấp!"

Lăng Phi trêu chọc Lâm Tri Ngôn, bộ móng tay mới đính kim cương gõ nhẹ lên tay lái. Từ mái tóc đẹp đẽ đến ngón chân cái, chỉ có lúc ngó đầu ra nhìn đường mới thấp thoáng để lộ ốc tai điện tử ra ngoài được giấu dưới mái tóc.

Lâm Tri Ngôn và Lăng Phi là bạn đại học, tính cách của hai người khách nhau một trời một vực, vậy mà vừa gặp đã thân.

Lăng Phi là người ngoại tỉnh, ở Tinh Thành, bị khiếm thính nặng bẩm sinh, may mắn là cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, ba mẹ luôn coi cô ấy như hòn ngọc quý trong mắt họ. Từ khi cô ấy mới một tuổi, ba mẹ đã đưa Lăng Phi đến các bệnh viện lớn để điều trị can thiệp, lúc cô ấy hai tuổi tiêu phí mấy chục vạn cho cô ấy làm phẫu thuật cấy ốc tai điện tử, tham gia huấn luyện ngôn ngữ chuyên nghiệp nhất.

Cho nên, Lăng Phi là người có năng lực ngôn ngữ tốt nhất trong số những người điếc mà Lâm Tri Ngôn đã từng gặp. Cô ấy có thể nói chuyện trôi chảy với người nghe, phát âm đúng nhịp điệu cũng không có gì kỳ lạ, thậm chí còn có thể đanh đá nói tiếng địa phương của Tinh Thành… Phải biết rằng người điếc đeo máy trợ thính có thể nghe thấy giọng nói nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể nghe hiểu tiếng nói, tiếng địa phương đối với bọn họ mà nói giống như điều viển vông, rất khó nắm được từ then chốt.

Lần này sợ cô của Lâm Tri Ngôn làm chuyện xấu xa nên Lăng Phi xung phong nhận làm sứ giả bảo vệ hoa, phối hợp với cô, nhỡ đâu tình thế không ổn còn tìm được cớ để rời đi.

Kỹ năng lái xe của Lăng Phi rất dũng mãnh, nhấn ga một cái, Lâm Tri Ngôn đã cảm nhận được cảm giác đẩy lưng trong truyền thuyết.

[Phi Phi, cậu đi chậm thôi!]

"Xuỵt, đừng nói chuyện với tớ! Tớ vừa mới lấy chiếc xe này, còn chưa quen lắm đâu… Ơ, hạ cửa sổ ở đâu nhỉ?"

Lăng Phi luống cuống tay chân, tiện tay ấn một nút nhưng lại nhầm thành mở cần gạt nước.

Vì thế Lâm Tri Ngôn im lặng nắm chặt dây an toàn, không dám làm cô ấy phân tâm.

Vốn dĩ mất bốn mươi phút lái xe, cuối cùng chỉ còn nửa tiếng.

Lăng Phi quẹo xe vào chỗ đậu, đít xe xiêu vẹo, chiếm cả một khoảng của chỗ đậu xe bên cạnh. Cô ấy không quan tâm, thay đôi giày cao gót tám phân rồi bước xuống xe.

Đầu óc Lâm Tri Ngôn choáng váng, chỉ vào điện thoại di động.

Lăng Phi đeo kính râm của Maillard, vừa chụp ảnh tay vừa ra hiệu OK: "Yên tâm đi, tớ ngồi ngay trong quán cà phê nổi tiếng trên mạng này, chờ lệnh bất cứ lúc nào. Đảm bảo cậu vừa gửi tin nhắn, tớ sẽ lập tức gọi điện thoại, tìm cớ giải cứu cậu khỏi bữa ăn."

Trong phòng riêng ở tầng hai, vừa đẩy cửa ra, tiếng đám đàn ông khoác lác, ầm ĩ đã đập vào mặt.

Chú kẹp điếu thuốc lá trong tay ngồi ở ghế đầu, cô ngồi bên cạnh, em họ thì cầm điện thoại trốn thật xa, hiển nhiên là vì không ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc, những người còn lại Lâm Tri Ngôn không quen ai cả.

"Ôi, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến luôn." Vẻ mặt cô tươi cười, vì quá gắng sức nên trông có vẻ giả dối.

Bà ta đứng dậy lôi kéo cánh tay Lâm Tri Ngôn, giới thiệu với người trẻ ở bên cạnh: "Đây là cháu gái tôi, tên là Lâm Tri Ngôn, năm nay mới tốt nghiệp đại học. Cháu gái, đây là con trai của bạn tốt nhất của chú, tên là Tiền Kiện."

Vẻ mặt Lâm Tri Ngôn mờ mịt nhìn về phía người đàn ông, sau lưng anh ta đặt một chiếc gậy ba

-toong dựa vào tường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!