Chương 50: (Vô Đề)

Cậu bé thở d ốc từng hồi, giống như con cá bị ném lên bờ, thốt lên tiếng nghẹn ngào đứt quãng: "Có phải hạt sương của chúng em... vô dụng rồi không..."

Lâm Tri Ngôn là người hiểu rất rõ chuyện sinh tử, nhưng lúc này lại không biết nên nói câu "bạn mất rồi" với bọn nhỏ đầm đìa nước mắt này như thế nào.

[Ai nói? Rõ ràng rất hữu dụng.]

Lâm Tri Ngôn đưa tay lau nước mắt thay bọn nhỏ, yên lặng gõ chữ: [Hạt sương dưới mặt đất sẽ giúp Chuông Nhỏ biến thành tinh linh trên bầu trời, sẽ không còn đau đớn.]

Bọn nhỏ vẫn khóc rất đau lòng, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận lý do thoái thác này.

Cuối cùng, giác mạc của Chuông Nhỏ được tặng cho một bé trai mù cùng viện và một cô bé mười tuổi khác, gan và thận cũng mang đến sự sống cho hai đứa trẻ bệnh nặng...

Ngày tiếp nhận tro cốt của Chuông Nhỏ, bầu trời đổ những hạt mưa nhỏ, hầu hết các giáo chức ở cô nhi viện đều có mặt.

Thành Dã Độ cũng đến, anh ấy mặc một bộ đồ lái xe màu đen, đứng dựa bên cạnh xe máy, nhìn Lâm Tri Ngôn với vẻ muốn nói lại thôi.

Lâm Tri Ngôn ôm hũ tro cốt của Trần Linh trong lòng, chiếc hộp khắc hoa màu xanh biển xinh đẹp là lựa chọn của cô bé khi còn sống.

Ngải Dao gợi ý cô bé chọn màu hồng phấn, nói màu hồng phấn xinh xắn như phòng của công chúa.

Nhưng Chuông Nhỏ kiên quyết muốn chọn xanh biển bởi vì cô bé thích đại dương.

"Cô Lâm nói, con gái không nhất thiết phải thích màu hồng mà có thể là bất kỳ màu sắc nào."

Đây là câu nói cuối cùng Chuông Nhỏ để lại trên thế gian này.

Sau khi nói câu đó không lâu, cô bé đã rơi vào tình trạng hôn mê.

Lâm Tri Ngôn cũng không ngờ câu nói vô tình của mình trong phòng mỹ thuật lại được một đứa trẻ bảy tuổi khắc ghi trong lòng.

Chuông Nhỏ cũng đã thực sự làm được.

Đứa trẻ mang trong mình căn bệnh nan y ấy đã trở thành ánh sáng cực kỳ rực rỡ trong cuộc đời ngắn ngủi đầy tăm tối.

Lâm Tri Ngôn ôm tro cốt lên xe, Thành Dã Độ mở cửa xe cho cô, nói nhỏ: "Sau khi tang lễ kết thúc, tớ có việc cần tìm cậu."

Lâm Tri Ngôn dừng lại rồi khẽ gật đầu.

Nhưng đến khi kết thúc tang lễ, cô chưa có cơ hội chạm mặt với Thành Dã Độ đã bị Hoắc Thuật nắm chặt cổ tay, ép cô bước vào chiếc SUV màu đen kín đáo.

Xe không chạy về nhà họ Hoắc mà đi đến một nhà hàng kiểu ý rất nổi tiếng bên bờ sông.

Lâm Tri Ngôn bị Hoắc Thuật kéo một mạch qua hành lang có rất nhiều tủ rượu trên tường, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài màu xanh kem gần cửa sổ, một vị trí hoàn hảo có thể ngắm được cảnh đêm bên bờ sông.

[Rốt cuộc anh muốn làm gì?]

Lâm Tri Ngôn nhìn những đóa hồng Carolla đỏ nở rộ trong bình thủy tinh, cánh hoa đỏ thắm xen lẫn đôi chút xanh lam toát lên vẻ đẹp rực rỡ vô cùng, nồng nhiệt như thể sẽ bùng cháy ngay sau đó.

Khung cảnh lãng mạn kiểu Ý khiến người ta phải nao lòng, cô ngồi thẳng lưng, đánh chữ rõ ràng: [Tha cho tôi đi, Hoắc Thuật, tôi không có tâm trạng chơi trò khơi gợi quá khứ với anh!]

Hoắc Thuật ngước mắt nhìn lên sau tấm menu làm bằng bìa cứng thếp vàng, đôi mi dày đổ bóng dài dưới ánh đèn mơ màng cùng ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không thể nhìn thấu.

"Em cần ăn uống nghỉ ngơi."

Một lúc sau, anh bình tĩnh đáp.

Lâm Tri Ngôn như bị đâm trúng chỗ yếu, sự gắng gượng yếu ớt bị vạch trần không kịp phòng ngự, bao nhiêu mệt mỏi thi nhau trào dâng.

Nhân lực của cô nhi viện có hạn, gần đây cô bận xử lý chuyện của Chuông Nhỏ nên đã vài ngày không ăn cơm đúng bữa, không ngủ một giấc trọn vẹn đúng giờ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!