Cơ thể căng thẳng của Lâm Tri Ngôn dần dần thả lỏng, sự mệt mỏi lại bắt đầu xuất hiện.
Cô lại bị Hoắc Thuật làm cho mê mẩn, như vậy rất không ổn.
Hoắc Thuật nói tặng cô, đúng là thật sự chỉ tặng cô.
Khi tài xế lái xe tới, Hoắc Thuật mở cửa xe ở ghế sau cho cô. Nhưng Lâm Tri Ngôn lại trực tiếp mở cửa ghế phụ ra, nghiêng người ngồi vào.
Hoắc Thuật im lặng một giây, đi đến vị trí lái xe đuổi tài xế xuống.
Lâm Tri Ngôn đang thắt dây an toàn lập tức nhíu mày, cô chuẩn bị xuống xe theo bản năng thì lại bị Hoắc Thuật đè lại.
"Em không muốn ngồi cùng anh như vậy sao?"
Ánh mắt Hoắc Thuật nặng nề, dường như nó chứa quá nhiều thứ cô không hiểu nổi, "Tôi nghĩ rằng anh trở về như cũ đi."
Người như anh thật sự có thể phân biệt được "sự chiếm hữu" và "vui vẻ" sao?
Lâm Tri Ngôn bướng bỉnh nhìn anh, một cuộc giằng co vô hình đột nhiên xuất hiện. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt Hoắc Thuật buộc phải dời đi chỗ khác, trở về vẻ bình thản vô hại như ngày xưa.
"Cứ ngồi như vậy đi, còn tiếp tục nữa cô Lâm sẽ muộn mất."
Anh ngồi lên ghế lái, khóe miệng nhếch lên, giọng nói có chút mệt mỏi.
Xe vừa dừng lại trước cổng cô nhi viện, Lâm Tri Ngôn đã vội vàng xuống xe.
"Sau giờ làm anh sẽ tới đón em." Hoắc Thuật hạ cửa sổ xe xuống nói với cô.
Hai tay Lâm Tri Ngôn đút túi nhanh chóng rời đi, mặc kệ giọng nói mong chờ phía sau.
Cô không nghĩ rằng Hoắc Thuật đã thật sự thay đổi. Mấy chuyện chỉ trong một đêm đã yêu cô đến chết đi sống lại kia chỉ có trong tiểu thuyết hạng ba mới có thôi.
Giống như con thỏ trên bàn thí nghiệm cắn anh một cái rồi chạy, thì anh nhất định phải bắt cô trở về.
Có lẽ anh đã có chút thương yêu con thỏ nên mới trấn an cười hứa hẹn: "Tao sẽ không dùng dao giải phẫu mày nữa, sẽ đối xử với mày rất tốt, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé."
Nhưng Lâm Tri Ngôn sẽ sống đúng với bản thân, sẽ vĩnh viễn không để mình biến thành con thỏ bị thuần phục kia.....
Lăng Phi: [Ngày thứ hai bé Ngôn không có ở đây, nhớ cậu, nhớ cậu, rất nhớ cậu.]
Lâm Tri Ngôn trả lời lại bằng một nhãn dán "ôm ấp", nói: [Khiến Phi Phi lo lắng rồi, tớ rất ổn. Đều là người trưởng thành ai cũng biết chừng mực.]
[Cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tin nhắn của tớ rồi! Tên khốn Hoắc Thuật đó, nhìn thì tốt mà bên trong lại bẩn thỉu như vậy. Là tớ nhìn sai người rồi!]
Tối hôm qua Lăng Phi bị chặn ngoài cửa nên đến giờ vẫn rất tức giận: [Nhưng cậu yên tâm, anh ta không giữ được câu lâu đâu.]
Lâm Tri Ngôn còn chưa kịp hiểu ý cô ấy thì Lăng Phi lại gửi tới một tin nhắn thoại: [Bé Ngôn, vậy sau này cậu định làm gì?]
Lâm Tri Ngôn suy nghĩ một chút, trả lời: [Chờ Chuông Nhỏ vượt qua khoảng thời gian này đã, mấy chuyện kia sau này tính.]
Cô như nhớ tới điều gì lại nói tiếp: [Đúng rồi Phi Phi, tớ muốn nhờ cậu xem giúp tớ có công việc tranh minh hoạ nào hợp với phong cách của tớ không, tớ muốn nhận.]
Lăng Phi: [Có thì có, nhưng mà cậu đã làm hai công việc rồi, chẳng lẽ vẫn có thời gian làm tranh minh họa sao?]
Lâm Tri Ngôn: [Bà Diêm nằm viện rồi, giờ không cần tớ chăm sóc nên hiện tại tớ đang không có việc làm thêm. Hơn nữa, sau này có lẽ tớ sẽ không làm công việc phụ trách tắm rửa nữa.]
Lăng Phi: [Cũng được, nếu như cậu muốn vẽ tranh minh hoạ thì tớ có thể nhận giúp cậu mấy đơn kinh doanh. Nhưng nếu cậu thiếu tiền thì cứ nói với tớ là được, đừng khiến bản thân mệt mỏi!]
Lâm Tri Ngôn cảm thấy rất ấm áp: [Do tớ muốn vẽ tranh minh họa thôi. Chỉ là tớ đột nhiên nghĩ hiểu ra, đi ra ngoài chưa chắc đã là chuyện xấu. Không có gì đáng tin bằng tiền mình kiếm được.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!