Người ở đầu bên kia im lặng mất hai phút. Lâm Tri Ngôn dường như có thể tưởng tượng được bộ dạng phát điên của Lăng Phi: [Không ổn, không ổn chút nào! Cậu không phải là loại người lưu luyến tình cũ!]
Lăng Phi điên cuồng gửi tin nhắn: [Cậu bị bắt cóc đúng không? Cậu đừng làm tớ sợ, bé Ngôn! Tớ sẽ báo cảnh sát luôn!]
Lâm Tri Ngôn: [Đợi đã, Phi Phi, cậu đừng manh động, tớ không sao!]
Lăng Phi: [Không được, không được, người trưởng thành phải bị mất liên lạc hai mươi bốn tiếng mới được tính là mất tích… Không đợi được nữa rồi, chết tiệt! Tớ sẽ đến đón cậu ngay!]
Lâm Tri Ngôn lại gửi một tin nhắn khác nhưng bên kia không phản hồi.
Với tính tình của Lăng Phi, chắc chắn cô ấy sẽ lao tới gây chiến với Hoắc Thuật. Lăng Phi được bao bọc tốt như vậy, căn bản không thể hiểu được Hoắc Thuật là kẻ điên cuồng vô lý đến mức nào.
Nếu có ai có thể ngăn chặn cuộc chiến này, Lâm Tri Ngôn chỉ có thể nghĩ đến một người.
Bây giờ cô không còn suy nghĩ đến việc người này có đáng tin hay không mà nhấp luôn vào WeChat của Lạc Nhất Minh, hỏi: [Anh Lạc, bây giờ anh có ở Sơn Thành không? Lăng Phi gặp chuyện không hay rồi, tôi muốn nhờ anh việc này.]
…
Lăng Phi phóng xe đến khu biệt thự.
Lần trước sau khi chơi golf, cô ấy từng đưa Lâm Tri Ngôn về một lần nên vẫn nhớ đường.
Chiếc xe màu đỏ rực dù trong đêm tối cũng rất bắt mắt. Đương nhiên, nhân viên bảo vệ khu biệt thự không dám làm phật lòng nên chỉ yêu cầu cô ấy đăng ký thông tin rồi mở cửa cho qua.
Lăng Phi không ngờ bên trong lại có cổng riêng của nhà họ Hoắc, nói đây là một trang viên cũng không quá, an ninh cực kỳ nghiêm ngặt.
Tới cổng biệt thự Lăng Phi còn không bước qua được, cô ấy tức giận xuống xe đóng sầm cửa lại, nhìn chằm chằm vào căn biệt thự lớn hơn nhà mình gấp nhiều lần ở phía xa.
Bíp bíp…
Từ sau lưng truyền tới tiếng còi xe inh ỏi.
Lăng Phi quay đầu lại nhìn, thấy trước mặt mình là một chiếc xe địa hình đang chậm rãi dừng lại. Cửa sổ xe hạ được xuống, một người đàn ông trung niên đeo đồng hồ Rolex, cười hỏi: "Người đẹp, đang tìm ai thế?"
Ánh mắt ngả ngớn kia rõ ràng đang coi cô ấy là bồ nhí của một đại gia nào đó.
Đây là khu nhà giàu, luôn có một vài cô gái trẻ muốn đi đường tắt mà chen chân vào đây. Nếu may mắn gặp được người nhìn trúng mình, họ sẽ vui vẻ lên xe. Người đàn ông này rõ ràng đã chơi bời quen thói, không còn lấy làm lạ.
Lăng Phi trợn mắt, tức giận nói: "Tìm thằng ba mày."
"Chà, nóng nảy thật! Thằng nào không biết thương hoa tiếc ngọc để em đứng ngoài gió thế này? Hay là lên nhà anh chơi, kết bạn đi!"
Vừa nói, người đàn ông vừa to gan mở cửa xe, đưa tay nắm lấy cổ tay Lăng Phi.
Lăng Phi giật mình lùi lại hai bước, hét lớn: "Bẩn thỉu! Tránh ra!"
"Đều là người tới đây chơi bời cả, giả vờ thanh cao làm gì!"
Gã đàn ông đang trêu chọc thì nhìn thấy một luồng đèn pha chói mắt chiếu tới, khiến anh ta phải nheo mắt lại và phải đưa tay lên che mặt.
Lạc Nhất Minh mặc áo khoác bomber màu xanh lá cây của quân đội. Anh ấy mở cửa xe và sải bước về phía trước, tóm lấy gã đàn ông trung niên đang quấy rối Lăng Phi rồi đấm mạnh vào mặt gã.
Gã đàn ông rên rỉ ngã vật vào trong xe.
Lạc Nhất Minh vẫn chưa hả giận. Anh ấy lao vào xe đối phương và đấm thêm hai cái nữa.
Lăng Phi thấy thế thì đơ ra. Cô ấy không ngờ rằng anh chàng tóc xoăn mảnh khảnh như con gái, vừa trẻ con vừa xấu tính, khi đánh người lại gọn gàng dứt khoát như vậy. Đấm mạnh đến nỗi đối phương thậm chí không có cơ hội chiến đấu chống trả.
"Thằng chó! Mày không nhìn xem mày đang ở địa bàn của ai. Đây là nơi mà loại rác rưởi như mày được đặt chân vào à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!