Dữ liệu ngày gần đây nhất để trống, giống như không có thời gian ghi lại, hoặc đã xảy ra chuyện gì đó không thể kiểm soát được, khiến toàn bộ văn bản đã viết bị xóa sạch...
Lâm Tri Ngôn không có tâm trạng để phân tích, toàn bộ cơ thể cô như ngâm trong nước lạnh, từ trong ra ngoài đều cảm thấy ớn lạnh.
Em biết giải phẫu một con thỏ cần mấy bước không?
Đầu tiên phải chọn một mục tiêu dễ bảo đủ tiêu chuẩn, gần gũi cưng nựng vào thời điểm thích hợp;
Sau đó mê hoặc, để nó lơi lỏng cảnh giác, mất đi ý trí;
Tiếp theo mổ xẻ da thịt cùng xương để lộ ra trái tim đang đập không chút phòng bị, quan sát tình trạng của nó;
Tiếp nữa, cung cấp đủ mọi k1ch thích để có được phản xạ có điều kiện chân thực nhất của nó;
Đợi đến khi nhận được kết quả mình mong muốn, thì thí nghiệm kết thúc, xử tử mẫu vật.
Lâm Tri Ngôn từng đồng cảm với những con thỏ bị mổ xẻ để quan sát đó, nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra, mỗi một con thỏ run rẩy la hét trong phòng thí nghiệm kia đều là cô.
Sự mê hoặc của lợi ích tiền tài, sự quan sát cảm xúc và Hoắc Thuật luôn là người đầu tiên chạy đến bên cô mỗi khi cô gặp bất lợi...
Thì ra đều là những "nhãn thí nghiệm" được thiết kế riêng cho cô.
Những thứ cô cho là dịu dàng hào hoa phong nhã, quan tâm săn sóc đều chỉ là những biểu hiện giả dối được Hoắc Thuật bày ra nhằm mục đích có được dữ liệu quan sát trực tiếp mà thôi.
Những việc xưa rõ mồn một như hiện ra trước mắt, Lâm Tri Ngôn cảm thấy trái tim mình như bị một con dao mổ sắc bén mổ xẻ, cái lạnh thấu xương từng chút một truyền vào trong da thịt, để lại những vết thương khắp người.
Thật hoang đường.
Trên thế giới này rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả?
"Yêu Yêu."
Lâm Tri Ngôn run rẩy, chỉ nghe thấy giọng nói kề sát phía sau, đã cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Cô dùng hết sức lực xoay người lại nhìn Hoắc Thuật.
Hoắc Thuật chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm buộc lỏng lẻo, vạt áo mở rộng, có thể nhìn thấy rõ đường nét cơ ngực vạm vỡ của phần thân trên, kết hợp với mái tóc dày ướt nhẹp đang nhỏ giọt, giống như không kịp thu dọn lau khô đã bước ra khỏi phòng tắm.
Đôi mắt anh di chuyển xuống, nhìn đến màn hình máy tính đang mở phía sau Lâm Tri Ngôn, hàng mi cụp xuống khẽ run rẩy.
Dừng lại một giây, anh bước về phía trước như không có chuyện gì xảy ra, giơ ngón tay nhấn nút tắt nguồn máy tính.
"Sao em lại ngồi đây? Tóc không sấy khô, sẽ bị cảm đó."
Hoắc Thuật duỗi tay nắm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của cô, giống như vô số lần thân mật trước đó.
Lâm Tri Ngôn đột nhiên tách bàn tay của anh ra, đứng dậy theo phản xạ có điều kiện rồi lùi về phía sau, cho đến khi dán sát vào bàn làm viêc, không thể lùi tiếp được nữa.
Động tác mạnh khiến chiếc ghế văn phòng nặng nề trượt ra xa một mét, đập vào tủ sách.
Nhìn thấy sự kháng cự trong mắt cô, ánh mắt Hoắc Thuật tối sầm lại.
Những ngón tay giơ trong không trung cũng dần cuộn lại.
Lâm Tri Ngôn mò tìm chiếc điện thoại trên bàn, các khớp ngón tay trắng bệch, bàn tay run rẩy gõ chữ.
[Tại sao lại lừa tôi?]
"Yêu Yêu, trước tiên em..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!