Chương 4: (Vô Đề)

Trong căn biệt thự rộng lớn trang hoàng rất hoành tráng, phòng khách rộng rãi, sáng sủa sạch sẽ, chiếc sô pha bằng da cao cấp được đặt ở giữa phòng, đằng sau có một chiếc đàn piano cổ điển bóng loáng như kính. Trên tường treo rải rác sừng hươu, cung tiễn và mấy chiếc đàn violon, thiết kế của không gian rộng lớn này có thể nói là hoàn mỹ.

Ánh mắt của Lâm Tri Ngôn bị thu hút vào một góc. Chỉ thấy cả tủ kính bảy tầng đều trưng bày những… khối rubik với những hình dạng, kích thước khác nhau?

Đúng là rubik thật.

Cô từng thấy người ta trưng bày rượu vang đỏ, đồ cổ bằng ngọc, nhưng đây là lần đầu thấy có người bỏ hẳn một bức tường để sưu tầm những khối rubik kỳ lạ đến từ khắp nơi trên thế giới.

"Kỳ lạ lắm à?"

Chủ nhân của căn biệt thự mặc một chiếc áo phông trắng đơn giản, có vài sợi tóc xoã xuống giữa mày, chiếc mũi cao thẳng trông giống như một cậu nam sinh hoạt bát, tràn đầy năng lượng.

Lâm Tri Ngôn vội vàng lắc đầu như trống bỏi, sau đó giơ ngón tay cái tỏ vẻ "rất đỉnh" với Hoắc Thuật.

Bởi vì không nói chuyện được nên cô quen với việc dùng động tác cơ thể cường điệu để thể hiện cảm xúc, có vẻ trẻ con và khá đáng yêu.

"Cô cứ ngồi đi."

Hoắc Thuật đưa cho cô một ly nước ép trái cây, cổ chiếc áo phông to rộng hơi hé mở để lộ ra xương quai xanh.

Lâm Tri Ngôn nhận lấy bằng cả hai tay, ngồi bên mép ghế, thẳng lưng như một học sinh đang nghe giảng.

Cô nghiêng đầu theo thói quen, không hề giấu đi sự tò mò trong đôi mắt mình: Người đàn ông trước mặt nhìn có vẻ cùng tuổi với cô, nhưng từ trong ra ngoài lại khác biệt hoàn toàn với cô.

Ngẫm nghĩ, cô đưa ngón trỏ tay phải lên nhẹ nhàng chỉ vào giữa lòng bàn tay trái, sau đó làm động tác băng bó vết thương.

Đầu ngón tay trắng trẻo hồng hào, mang nét đẹp điển hình của mỹ nhân phương đông.

Ánh mắt của Hoắc Thuật hơi khựng lại. Sau đó mới khẽ bật cười: "Tôi cũng không ngờ lại trùng hợp đến thế. Nghe thấy Chu Kính miêu tả qua điện thoại tôi liền đoán ra hẳn là cô, không ngờ lại đúng thế thật. Tôi nghe nói sau đó cô vẫn không liên hệ lại với chúng tôi, vết thương lành rồi hả?"

Lâm Tri Ngôn cười, gõ chữ nói: [Vốn đã không sao mà, chỉ bị trầy xước da chút thôi.]

Nhớ ra điều gì đó, bỗng cô tròn mắt, cúi đầu nhanh chóng gõ chữ trên điện thoại: [Xe của anh…]

"Cô yên tâm, tôi đã đưa đi sửa rồi."

Hoắc Thuật bị dáng vẻ hốt hoảng của cô chọc cười, anh dựa vào ghế sô pha từ tốn nói: "Tên tôi là Hoắc Thuật, Hoắc trong Hoắc Khứ Bệnh*, Thuật trong nói rõ ràng."

*Hoắc Khứ Bệnh: Vị tướng vô cùng nổi tiếng của Trung Quốc.

Lâm Tri Ngôn khẽ nghiêng đầu. Dù qua máy trợ thính cũng không giấu nổi vẻ đẹp của giọng nói này, ngược lại càng thêm phần từ tính, vừa trong sáng lại không quá nặng nề.

Sự căng thẳng trong cô bỗng biến mất, cô vội vàng mở tiêu đề của cuốn sổ tay cô mang theo người ra, chỉ cho Hoắc Thuật xem cái tên được viết bằng nét chữ ngay thẳng, xinh xắn trên đó.

"Lâm… Tri Ngôn, tên rất đẹp, tôi nhớ rồi."

Hoắc Thuật thản nhiên rũ mắt, lịch sự đáp lại.

"Anh Hoắc." Chu Kính không biết từ đâu xuất hiện, trong tay ôm một chồng hồ sơ.

"Xin lỗi, tôi còn có việc cần phải giải quyết, thứ lỗi cho tôi không tiếp chuyện được nữa. Hộ lý sẽ trao đổi chi tiết công việc với cô, nếu có yêu cầu gì cô cứ nói."

Hoắc Thuật đứng dậy, giọng điệu ấm áp: "Cứ coi như hai ta có duyên, đừng câu nệ nhé." 

Lâm Tri Ngôn cũng đứng lên theo, vội vàng gật đầu liên tục.

"Cô Lâm cứ gọi tôi là "Tiểu Quan" là được! Hẳn cô đã biết về tình trạng chân của bệnh nhân rồi, vậy tôi không nói thêm nữa. Hàng ngày tôi chịu trách nhiệm phục hồi chức năng và xoa bóp cho cô Nana, nhưng bệnh nhân lại vô cùng nhạy cảm với việc riêng tư như tắm rửa, cần cô giúp đỡ nhiều hơn." Cô hộ lý đưa Lâm Tri Ngôn dạo quanh tầng một một vòng, giới thiệu: "Biệt thự chưa kịp lắp thang máy, bệnh nhân không có cách nào xuống tầng được nên ở tạm phòng cho khách ở tầng một, cuối hành lang là phòng tắm chuyên dụng của cô ấy."

Lâm Tri Ngôn nhớ đến một việc rất quan trọng, vội vàng móc điện thoại ra gõ chữ: [Hôm nay tôi tới vội quá, không có mang theo dụng cụ đo sức khoẻ và các thiết bị liên quan.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!