"Bé yêu à lại đây, tớ dạy cậu cách đẩy bóng!" Lăng Phi xung phong nhận việc.
Cô ấy mặc chiếc váy trắng phối với tất dài cùng màu, ưu thế chân dài được phát huy hết mức.
Lâm Tri Ngôn nhìn Hoắc Thuật đang chọn gậy, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Lạc Nhất Minh ở bên cạnh xen vào: "Với cái môn võ mèo cào của cô thì đừng dạy hư người ta như vậy."
Lăng Phi vốn có khúc mắc với anh ấy nên cô ấy lập tức chế nhạo lại: "Trình độ của tôi mèo cào thì của anh là con gì cào?"
Lạc Nhất Minh cười nói: "Cô dám so một trận không?"
Lăng Phi mỉm cười, sau đó cô ấy chống hai tay lên gậy golf.
"Đừng khích tôi. Đòi đấu với một đứa con gái, anh có biết xấu hổ không?"
"..."
Lạc Nhất Minh hơi ngơ, sao cô gái này không đi theo lẽ thường nhỉ?
Hoắc Thuật vừa dạy Lâm Tri Ngôn vung gậy vừa trò chuyện với người đàn ông tóc vàng tên Vincent bằng tiếng Anh.
Khả năng nghe tiếng anh của Lâm Tri Ngôn rất kém, cô chỉ có thể lờ mờ đoán được hai người họ đang nói gì đó liên quan đến kỹ thuật y sinh, cô nghe hiểu được vài thuật ngữ liên quan đến chuyên môn vì phẫu thuật cấy ốc tai điện tử mà cô đã trải qua cũng là kỹ thuật y sinh.
Sau hơn một tiếng đồng hồ, tầng mây che khuất mặt trời, gió hơi nổi lên do đó Lăng Phi đề nghị đổi sang hoạt động trong nhà, chơi golf hoài cũng không thú vị.
"Vậy chúng ta đến trường bắn bên cạnh đi!"
Lạc Nhất Minh mỉm cười đề nghị: "Trình độ thiện xạ của anh Thuật thiếu chút nữa là lọt vào đội tuyển quốc gia đấy."
Lâm Tri Ngôn vốn hơi mệt mỏi, cô ngồi trên ghế dưới mái che uống nước trái cây, nghe nói như vậy thì bỗng trở nên hứng thú
Cô cũng muốn biết trình độ thiếu chút nữa vào đội tuyển quốc gia là như thế nào.
Hoắc Thuật thấy mắt cô như sáng lên đành mỉm cười đồng ý.
Trong sân bắn chủ yếu có hai loại súng hơi ngắn và súng trường hơi, cần đeo kính bảo hộ chuyên nghiệp.
"Khẩu súng hơi ngắn này là loại trữ khí, có thể bắn liên tục, không cần dừng lại đổi băng đạn."
Hoắc Thuật dạy Lâm Tri Ngôn thế đứng, đốt ngón tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay cầm súng của cô, hướng dẫn cô nhắm vào mục tiêu điện tử cách đó mười mét: "Nghiêng người, ổn định tay, hít thở… Bắn!"
Lâm Tri Ngôn bóp cò, sau một tiếng nổ giòn tan, cô đã bắn trúng hồng tâm.
"Wao! Bé yêu tuyệt lắm!"
Lăng Phi ở bên cạnh cố tình vỗ tay thật to.
Lâm Tri Ngôn thích thú, cô tháo kính đến bên cạnh xem Hoắc Thuật chơi. Hơn nữa Linh Phi cũng không có hứng thú với bắn súng, cô không thể để chị em tốt một mình được.
Lâm Tri Ngôn lấy hai chai soda trái cây ngồi ở quầy bar nhỏ bên ngoài với Lăng Phi, nhìn ba người đàn ông thi đấu qua lớp kính.
Tư thế cầm súng của Hoắc Thuật rất lạnh lùng, kính bảo hộ trong suốt đặt trên sống mũi làm tăng thêm chút lạnh lùng bình tĩnh cho khuôn mặt anh. Nhìn anh có vẻ bất cần nhưng động tác của bàn tay lại liền mạch nhất quán, nhắm thẳng bóp cò không có chút do dự nào.
Kiên quyết, bình tĩnh, không dao động, như thể không có gì trên thế giới có thể lay chuyển ý chí của anh.
"Đúng là đàn ông đẹp nhất khi họ nghiêm túc mà."
Lăng Phi cắn ống hút trong chai thủy tinh thở dài, sau đó liếc nhìn người đang gặm móng tay trong góc, nói đầy ẩn ý: "Nhưng đàn ông quá đẹp trai cũng không phải là chuyện tốt, cậu cũng không phải là người duy nhất bị thu hút."
Lâm Tri Ngôn nhìn theo tầm mắt của Lăng Phi, đối diện với đôi mắt xanh lục lạnh lùng của May.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!